Phòng làm việc rộng rãi tươm tất, ghế ngồi bố trí hai bên. Một người đàn ông trạc ngũ tuần, nước da sậm màu đang lo lắng đứng đó. Hai tay gã xoắn vào nhau, rõ ràng không kịp chỉnh trang quần áo, nhìn kỹ còn thấy dính vết máu, như thể vừa vội chạy đến đây.
Từ Tỉnh nhìn gã, từng câu từng chữ ung dung rành mạch: “Ý của ông là sớm hôm nay người của ông đến bến tàu, bởi vì giá vận chuyển khác với thoả thuận ban đầu nên xảy ra xung đột với hội Thanh Sơn, người ấy đả thương thuộc hạ ông, cả lô hàng của ông bị thu mất, đúng không?”
“Vâng, đúng là như thế.” Người đàn ông trung niên tên Hoắc Thượng Khôn, gã trình bày: “Luật sư Từ, hay là anh đi với tôi một chuyến đi. Tôi đã hỏi thăm rồi, cả cái đất Thượng Hải này không ai có uy ở hội Thanh Sơn bằng anh, ngoại trừ anh tôi thật sự không nghĩ ra được ai có thể giải quyết chuyện này. Nếu dây dưa thêm nữa thì công việc làm ăn của tôi chả phải đổ sông đổ bể hết sao, lại còn phải bồi thường tiền vi phạm hợp đồng.”
“Báo cảnh sát chưa?”
Nét mặt Hoắc Thượng Khôn thoáng sa sầm: “Đương nhiên là rồi! Sao có thể chưa báo được? Nhưng cảnh sát không chịu ra mặt, chỉ cho rằng đây là tranh chấp bình thường trong kinh doanh rồi để tôi tự sinh tự diệt. Không phải người nước ngoài thì có nói gãy lưỡi họ cũng chả chịu nghe!”
Dường như thấy tâm trạng mình quá kích động, gã bèn hạ giọng: “Chỉ cần luật sư Từ có thể giúp tôi giải quyết chuyện này, tôi nhất định sẽ không bạc đãi luật sư Từ, ngoại trừ tiền nong cho bên văn phòng luật,” Gã dáo dác nhìn quanh, xác định không có ai khác ở đây mới dám ra hiệu, “Tôi vẫn có thể chi cho anh từng này.”
Cái giá gã đưa ra dư sức để sắm một căn hộ ở đất Thượng Hải.
Hoắc Thượng Khôn bồn chồn không yên, chẳng biết có phải ảo giác hay không mà gã thấy Từ Tỉnh nhíu mày trong giây lát, vẻ như số tiền này chả bõ bèn gì đối với anh. Nhưng chỉ chớp mắt sau đã không thể nhìn ra cảm xúc gì.
Thật lâu sau Triệu Từ Tỉnh mới cất giọng: “Khoảng chiều tối nay đi, tôi còn nhiều việc chưa xử lý xong.”
Hoắc Thượng Khôn cảm kích gật đầu như lia lịa: “Đương nhiên là được, ngài cứ bận việc của ngài, tôi sẽ chờ ở bên ngoài.”
Văn phòng có một gian nhỏ chuyên dùng tiếp khách, Hoắc Thượng Khôn ngồi chờ hơn hai tiếng, uống đầy bụng nước trà. Tận khi sắc trời chuyển tối, gã lại sốt ruột nhìn khắp bốn phía, lúc này mới trông thấy Từ Tỉnh đi ra.
Gã chưa kịp lau đi mồ hôi lạnh túa trên trán, sải bước đến cạnh Từ Tỉnh rồi khom người nói gì đó, vừa xuống lầu đã chủ động mở cửa xe mời anh lên.
Trên lầu, Hàng Tri Huy và luật sư Lý Thanh Hủ nhìn con xe khuất dần ở đầu đường, đưa mắt nhìn nhau, đồng thanh phát ra tiếng thán phục không tài nào tưởng tượng nổi.
Hàng Tri Huy: “Luật sư Từ trâu bò quá chừng, tay thương nhân nhà giàu nào đến đây mà không hất hàm sai khiến chúng ta chứ? Luật sư Sài thụ án bao nhiêu năm mà vẫn bị xoay như chong chóng kìa, còn luật sư Từ chỉ mới nhận chứng nhận luật sư được bao lâu? Hai năm chưa nhỉ?”
Lý Thanh Hủ đáp sâu xa: “Chính xác là một năm bảy tháng, cậu đừng quên vụ án đầu tiên anh ấy nhận là vụ ly hôn của vợ cũ thiếu tướng Mục. Lúc đó có ai dám đứng ra nhận vụ này đâu? Đây mà là việc người không ai chống lưng có thể làm à?”
“…” Hàng Tri Huy gật gù, “Cũng có lý, vậy thân phận thật của luật sư Từ lẽ nào lại là con riêng của ông chủ hội Thanh Sơn?”
Lý Thanh Hủ mở trừng mắt: “Sao tôi lại không nghĩ đến khả năng này nhỉ…”
Chiều hoàng hôn bảng lảng, ô tô băng qua vòm trời âm u thẳng hướng đến bến tàu. Mới đầu có thể thấy không ít công nhân tụ tập, mình trần khuân vác hàng hoá, nhưng càng đi càng thưa người, thỉnh thoảng chỉ nghe tiếng còi tàu chở hàng kêu dài ngoài cảng.
Hoắc Thượng Khôn vẫn nhìn đăm đăm ra bên ngoài, đến tận khi xe dừng lại cạnh thùng công-ten-nơ mới quay đầu cười trừ với Từ Tỉnh, “Người của hội Thanh Sơn nói là ở đây, muốn chuộc lại hàng thì tới đây tìm gã. Luật sư Từ, lát nữa làm phiền anh rồi.”
Ánh sáng khi mờ khi tỏ, vẻ mặt Từ Tỉnh vẫn lịch sự xa cách, không hề chất vấn Hoắc Thượng Khôn vì sao lại hẹn ở đây, cũng không bày ra vẻ bất mãn gì.
Anh đáp một tiếng, chuẩn bị mở cửa bước xuống xe.
Nhưng ngay vào khoảnh khắc đó, Hoắc Thượng Khôn rút đi vẻ khúm núm vốn có, thay vào đó là sự hung ác tàn nhẫn, cầm chắc con dao găm trong tay, nhắm ngay bụng Từ Tỉnh đâm tới…
Chỉ cần đâm một nhát thì cho dù không bị thương đến chỗ hiểm cũng đủ để lấy mạng anh. Nhưng Từ Tỉnh phản ứng còn nhanh hơn gã nghĩ, trở tay bắt lấy tay cầm dao, thoăn thoắt kề dao lên cổ gã.
Hai bên giằng co gay gắt, mặt Hoắc Thượng Khôn đỏ gay, gã nghiến răng kèn kẹt, “Sao anh biết tôi nói dối?”
“Giọng của ông,” Từ Tỉnh nhấc mắt, “Lúc nói chuyện ông chỉ nói giọng địa phương, nhưng ông lại tự xưng mình đến từ Quảng Đông, vả lại trông ông cao lớn lực lưỡng, da lại ngăm, đâu giống phú thương đắm mình trong xa hoa?”
Ngay cả cái tên Hoắc Thượng Khôn này rất có thể cũng là giả, gã cười gằn: “Ra thế, tôi còn tưởng tôi ngụy trang vậy là đủ hoàn hảo rồi chứ, xem chừng vẫn thua luật sư Từ một bậc.”
Gã ra sức thoát khỏi gọng kìm, Từ Tỉnh lại nhấc chân đạp mạnh. Kể cả không gian có tù đến mấy thì một cước này cũng đủ đá gã văng khỏi xe!
Thân xe chấn động.
Tay tài xế ngồi trước không biết rút ở đâu một cây gậy bổ thẳng xuống đầu Từ Tỉnh, anh nghiêng người tránh được, ngay sau đó nhanh như chớp vặn khớp xương y, nhặt gậy gỗ rơi trên ghế đập một cú chí mạng lên ót tay tài xế.
Tiếng tru tréo đau đớn vang dội khắp khoang xe chật hẹp.
Vẻ mặt Từ Tỉnh không mảy may thay đổi, anh tự nhiên như không mở cửa xe bước xuống, sơ mi quần tây càng phác hoạ dáng người cao ngất, sườn mặt uy nghi dưới ráng chiều mơ hồ không trông rõ.
Mà trước mặt anh, một đám người la hét nhào đến, trong tay họ hoặc cầm gậy hoặc cầm dao, cảnh giác bao vây anh.