• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Triệu Từ Thấm vốn định để Triệu Thành Kỳ gặp mặt Từ Tỉnh, dù sao đó cũng là chuyện không sớm thì muộn. Nhưng Từ Tỉnh cảm thấy chưa phải lúc thích hợp, bèn nhỏ nhẹ an ủi cô: “Em đừng lo, sẽ không bị phát hiện đâu.”

Đoạn, anh quan sát xung quanh một lượt rồi đi về hướng phòng tắm.

Trong lúc chờ đợi, ngoài cửa lại vang lên tiếng gõ, khi Triệu Từ Thấm bước đến mở cửa, điệu cười cà lơ phất phơ thường ngày của Triệu Thành Kỳ đã biến mất không thấy tăm hơi, thay vào là nét nghiêm túc hiếm thấy trên mặt cậu.

Nhìn thấy cô, Triệu Thành Kỳ bất giác thở phào, nhưng cậu vẫn thò đầu vào trong dáo dác: “Chị?… Em vừa nghe tiếng ai đó nói chuyện nên nghĩ chị bị sao chứ.”

Triệu Từ Thấm ra chiều nghi hoặc hỏi, “Phòng chị thì còn ai có thể vào được?”

“Cũng đúng.”

Triệu Thành Kỳ nhanh chóng vứt chuyện đó ra sau đầu, cậu bước vào, lia mắt nhìn cánh cửa sổ bị mở toang rồi chủ động bước đến khép lại, miệng lẩm bẩm, “Mở cửa sổ ra làm gì chứ, ban đêm sẽ bị cảm lạnh mất.”

Cậu học được từ Khương Giác, tính tình tuy có hơi bộp chộp nhưng nếu chịu chú ý thì hứa hẹn sẽ là một cậu chàng chu đáo trong tương lai.

Dù sao một cậu thiếu niên mười lăm tuổi cũng không giỏi giấu giếm, Triệu Thành Kỳ nhăn mặt giây lát rồi quay sang cất lời: “Chị, em đã biết chuyện chị cãi nhau với mẹ rồi.”

Cãi nhau?

Triệu Từ Thấm hơi hoang mang.

Triệu Thành Kỳ bắt đầu nã như súng liên thanh: “Em không biết giữa chị và Mục Trường Phong có chuyện gì, dù sao chị cũng không thích anh ấy nên mới ly hôn, anh ấy không còn là anh rể của em nữa, không ai có quyền ép chị làm chuyện chị không muốn, dù đó là mẹ cũng không được. Chị đừng sợ, chị không muốn kết hôn cũng chả sao, về sau em nuôi chị, cùng lắm thì em tặng con em cho chị.”

Triệu Từ Thấm bàng hoàng không thôi: “Em còn muốn chị giúp em nuôi con à?”

Triệu Thành Kỳ không hề cảm thấy chị mình tham lam chút nào, cậu gãi đầu, giọng chân thành tha thiết: “Vậy thì… để em nuôi nó lớn rồi đem sang chị nhé?”

“Đừng,” Triệu Từ Thấm không nén được cong môi, “Bát tự còn chưa tìm hiểu xong đã suy tính chuyện lâu dài, cẩn thận sau này không có cô gái nào chịu lấy em đâu. Chuyện của chị em không cần quan tâm.”

Cô nhớ Từ Tỉnh vẫn còn đang trốn trong phòng tắm, bèn mở miệng đuổi khách, “Mau về phòng ngủ đi.”

Từ nhỏ Triệu Thành Kỳ đã rất nghịch ngợm, cậu chưa từng nói những lời thế này, vậy nên cũng thấy hơi xấu hổ. Cậu thẫn thờ dợm bước ra ngoài thì sực nhớ ra mục đích chân chính mình đến đây. Ngay khi cô sắp khép cửa, cậu bỗng quay phắt lại, thò vào túi lấy ra một miếng ngọc:

“À đúng rồi chị ơi,” Một tay cậu giữ cửa, “Vật này em lấy được ở Ninh Thành, vốn nó là một khối ngọc thô, em đã sai người giũa thành một đôi. Ban đầu em định đưa một nửa cho chị, một nửa cho người kia, nhưng nếu hai người đã đôi ngả thì em để chị giữ luôn vậy. Nếu một ngày nào đó chị có người mình thích thì cứ đem miếng ngọc còn lại cho anh ấy nhé.”

Sau khi xỏ chỉ đỏ, cậu đưa miếng ngọc cho Triệu Từ Thấm, bấy giờ mới thực sự rời đi, trong phòng khôi phục vẻ yên ắng.

Triệu Từ Thấm hẵng còn đứng ở cửa, lòng bàn tay siết chặt, đến tận khi nhiệt độ lạnh lẽo từ miếng ngọc thấm vào da mới chịu buông.

Vài giây sau, cô thấy Từ Tỉnh bước ra từ phòng tắm, ánh đèn hắt lên gương mặt anh tuấn của anh, dưới hàng mi rợp một chiếc bóng nhỏ. Anh đứng cách đó không xa, khóe môi chậm rãi rướn cao, nhẹ giọng hỏi:

“Có thể cho anh được không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK