Tiễn nhóm phu nhân cuối cùng đến tặng quà xong xuôi, Khương Giác cuối cùng cũng được thở phào nhẹ nhõm sau ngày dài bận tối mắt tối mũi. Vừa vào phòng khách đã thấy Triệu La Tự đang pha trà, bà không khỏi ngạc nhiên hỏi: “Không phải ông đi đón Thanh Kỳ à?”
“Xe lửa cập ga muộn nên tôi về trước,” Triệu La Tự vẫy tay gọi bà lại gần, cười tủm tỉm, “Bà cũng đừng vội, mấy người này có thể bỏ qua thì bỏ qua đi, đừng có hôm nào cũng bận bịu xã giao thế.”
Khương Giác nhận tách trà ông đưa sang, “Nói thế nào cũng là ông dẫn tới, tôi đâu thể đóng cửa không tiếp. Vả lại những chuyện xã giao để tôi ra mặt là tốt nhất, nếu họ vô tình đề cập tới chuyện làm ăn thì tôi giả ngu là xong,” Nói tới đây, bà khựng lại, “Này, ông cứ để con trai ông ở ga xe lửa như thế hả?”
Triệu La Tự mặt không đổi sắc: “Chả phải còn có người hầu ở đó à? Đến nơi sẽ báo cho bà thôi, với cả Từ Thấm cũng theo mà.”
“Sao cơ?!” Giọng bà Khương cao vút, bà bật dậy, vẻ mặt sầm sì.
“Sao vậy? Bà yên tâm, bên nhà ga hơi loạn nhưng vẫn dư sức bảo vệ Từ Thấm nhà chúng ta.”
“… Tôi không lo chuyện này,” Khương Giác vò khăn tay, nhìn ông bằng ánh mắt phức tạp: “Có khi Trường Phong cũng ở đó, trước nó có hỏi riêng tôi ngày Thành Kỳ về.”
Triệu La Tự nghe vậy cũng ngớ người: “Sao bà cứ thích chắp vá bậy bạ vậy hả, nói bà bao nhiêu lần, đừng có nhúng tay vào chuyện của sắp nhỏ. Từ Thấm nó lớn rồi, chuyện của nó để nó tự quyết, kết hôn hay ly hôn là quyền tự do của nó.”
“Tôi nào dám? Lần trước chẳng qua gọi con bé về nhà gặp Trường Phong thôi mà từ đó nó không ghé nữa luôn. Nghe dì Chu nói Từ Thấm cũng chuyển chỗ trọ rồi, không biết bây giờ đang ở đâu nữa… Tôi cứ hỏi đến là con bé lại đánh trống lảng…”
“Thôi bỏ đi,” Thấy vợ mình chực khóc, Triệu La Tự không khỏi trấn an bà, “Thượng Hải rộng lớn vậy, muốn gặp mặt cũng đâu phải là khó? Bây giờ hai đứa nó có gặp nhau cũng chưa chắc là chuyện xấu, nói rõ với nhau là được. Về phần có quay lại với nhau hay không thì đấy là chuyện của con cái, người ngoài có muốn nhúng tay cũng không được.”
Cùng lúc đó, tại ga xe lửa.
Đoàn tàu xanh lá vừa cập ga, cửa tàu còn chưa mở hẳn thì đám đông chật như nêm đã chen lấn nhau bước xuống. Chung quanh tiếng cãi cọ ầm ĩ, có người ăn mặc rách rưới lẫn vào đám đông, bước chân vừa nhanh vừa hoảng hốt, chắc là trốn vé đến Thượng Hải.
Nhân viên trên tàu nhanh chân đuổi theo, tóm cổ áo người nọ không chịu thả. Người nọ giãy giạy mấy phen, nhắm mình không thoát được nên liều mạng chống trả, thụi một cú rõ kêu vào người nhân viên, xuống tay mạnh đến mức nhân viên nọ mặt mũi bầm dập.
“Sao nó dám đánh người!”
“Đánh là đánh con chó tụi mày nuôi đấy!”
Người nọ bắt đầu đánh tới tấp, có mấy người vây xem đằng sau thấy tình hình không ổn bèn bước đến khuyên can. Hậu quả là mấy tên trốn vé còn lại cũng nhao nhao đến giúp bạn, rất nhanh gây ra một vụ ẩu đả diện rộng.
Có mấy hành khách khác thấy vậy rời đi, nhưng vẫn có người ở lại hóng hớt tới cùng, dăm ba đứa trẻ con thừa cơ nhảy nhặng xị xung quanh. Triệu Từ Thấm đang chờ bên ngoài, nhưng hiện trường quá hỗn loạn, còn cô lại quá đỗi bắt mắt – sườn xám vàng, giày cao gót, mái tóc xoăn cắt ngắn trông đến là quyến rũ, vừa nhìn đã biết cô ấm con nhà phú quý. Vả lại trời sinh cô vốn mắt ngọc mày ngài, chỉ đứng yên một chỗ cũng đã đủ trở thành mỹ cảnh khiến bao người phải ngoái nhìn.
Tài xế A Khoan nhanh nhảu nói: “Tiểu thư đừng lo, Lục Tử và A Bình đang ngồi gác ở cửa xe rồi, chắc chắn có thể đón được cậu nhỏ.”
Không ai hay Mục Trường Phong đã quan sát hết thảy.
Tầm mắt hắn như đóng đinh, rõ ràng bóng dáng quen thuộc đã khuất mất nhưng hắn vẫn chăm chăm nhìn ngoài cửa xe.
Thật lâu sau hắn mới mở cửa bước xuống.
Tài xế ngồi trước tỏ vẻ lo âu, “Thiếu soái, tốt nhất bây giờ đừng ra ngoài…”
“Không sao, cho người báo cảnh sát đi.”
Tiếng súng “đùng đoàng” vang lên…
Mục Trường Phong một tay cầm súng giương cao, đương trường sương khói khiến người ta khó nhìn thấy vẻ mặt hắn lúc này.
Bốn bề nhốn nháo bất giác lặng như tờ, mặt người nào người nấy cũng biến sắc, thậm chí không còn tâm trí tìm hiểu ngọn nguồn bỏ chạy như điên khỏi hiện trường.
Nhóm người trốn vé cũng toan tính lủi đi song không biết từ bao giờ đã bị mấy vị cảnh sát vận thường phục tóm gọn.
“Mấy người là ai?! Sao lại bắt tôi, tôi nói cho hay, ở Thượng Hải này tôi có ô dù đấy…”
Nhóm cảnh sát chẳng rảnh đôi co thừa thãi, dứt khoát bịt miệng chúng áp giải đi.
Triệu Thành Kỳ vừa xuống tàu hoàn toàn không biết chuyện vừa xảy ra, hành lý cậu mang không nhiều lắm, áo khoác vắt lên vai chẳng khác nào tay lưu manh, mắt dáo dác nhìn quanh. Thấy được gì đó, gương mặt còn vương nét trẻ con chợt toát lên ý cười, lớn giọng chào:
“Anh rể!”