Trên đường không một bóng người, cảnh sát mặc thường phục theo dõi anh đang cầm ô, thi thoảng dừng ở cửa hàng bên đường vờ vịt như mua đồ, lát sau lại nhanh chóng đuổi theo, duy trì khoảng cách không xa không gần với anh.
Từ Tỉnh không thèm đếm xỉa.
Anh về nhà, nhìn chiếc ô sũng nước trước cửa, mỉm cười đẩy cửa ra: “Anh về rồi đây.”
Khác với mọi hôm, Triệu Từ Thấm không đáp lại ngay, bên trong phòng tắm vang lên tiếng nước.
Từ Tỉnh không đợi quá lâu, Triệu Từ Thấm rất nhanh mặc váy ngủ đi ra.
“Bị mắc mưa à em?”
Anh ngắm gương mặt hây đỏ sau khi tắm mà đáy lòng ngứa ngáy, bèn thuận tay lấy khăn lông trong tay cô rồi kéo cô ngồi xuống ghế tre, định bụng giúp cô lau khô tóc.
Triệu Từ Thấm không trả lời, ngẫm ngợi đôi chốc rồi dợm lời: “Ban nãy Mục Trường Phong đến gặp em.”
Tay anh cứng lại, dừng trên gáy cô.
Vì cô đưa lưng về phía anh nên anh không sao nhìn thấy vẻ mặt cô lúc này, nhưng tay anh vẫn tiếp tục thấm khô tóc cho cô, động tác nhẹ nhàng cẩn thận: “Anh ta tìm em làm gì?”
“Nói lời tạm biệt, tiện thể kể với em một số chuyện của anh.”
Dự cảm bất ổn chợt dấy lên, Từ Tỉnh căng người, giọng điệu lấp lửng: “Vậy em…”
Ngay cả chính anh cũng không rõ mình muốn hỏi gì, Triệu Từ Thấm thấy vậy bèn xoay người lại.
Cô dựa gần thật gần, hai người như sắp tan vào nhau, hô hấp ấm áp khẽ phe phẩy làn da, anh có thể dễ dàng nhìn thấy nụ cười đong đầy đáy mắt cô.
Từ Tỉnh vuốt nhẹ mái tóc ẩm mượt, cụp mắt hỏi: “… Em có giận không?”
“Hơi hơi ạ, em tưởng anh không còn chuyện gì giấu em nữa.”
Từ Tỉnh không đáp cũng chẳng thưa.
Anh là người hướng nội, chưa từng thể hiện cảm xúc thật sự của mình ngoài mặt, nhưng bây giờ anh hít thở dồn dập, hiếm khi thấy điệu bộ luống cuống thế này.
Triệu Từ Thấm ngước nhìn anh, kề môi mình sát môi anh, phảng phất như có thể tặng anh nụ hôn bất kỳ lúc nào. Ngón tay nhẹ nhàng cọ lên cổ áo sơ mi: “Vì sao không kể em nghe chuyện Cục Cửu Vận?”
“…”
“Anh nuôi vợ bé ở đó à?”
“Không phải thế, em đừng đoán linh tinh,” Từ Tỉnh bắt lấy ngón tay cô, ánh mắt lảng tránh, “Chỉ là anh hơi, sợ hãi thôi.”
“Sợ chuyện gì?”
Ánh đèn mờ giăng khắp phòng, tố cáo cơ thể đang căng chặt của người đàn ông.
Sau một phút trầm mặc, Từ Tỉnh mới cẩn thận trả lời: “Sợ em đối xử với anh như một Mục Trường Phong khác.”
Cũng sợ cô nghi ngờ mối quan hệ này.
Dĩ nhiên trở thành luật sư là lựa chọn quan trọng nhất đời này của Từ Tỉnh. Hồi ấy anh không rõ vì sao Triệu Từ Thấm ly hôn, càng không rõ vì sao vận mệnh lại an bài cho họ chạm mặt nhau lần nữa, lúc đó anh chỉ nghĩ cuối cùng cũng được gần cô hơn một chút.
May thay, anh đã đặt cược đúng.
Một năm bốn tháng sau khi trở thành luật sư, anh đứng trước toà, giành chiến thắng trước bản án ly hôn của cô.
Triệu Từ Thấm thảng thốt.
Nhưng cô bật cười ngay sau đó, “Làm sao vậy được, hai người không giống nhau.”
Không một ai như anh, trong lòng ngập tràn bóng hình cô. Mọi cảm xúc lo lắng, ngổn ngang mỗi khi nhìn vào mắt anh đều tan biến.
Triệu Từ Thấm rướn người vẽ lại bờ môi anh, tựa như những lần trước kia anh nồng nhiệt hôn cô vậy.
Hai cái bóng mông lung soi chiếu trên bức tường đối diện, sau cùng quấn quýt thành một thể. Ngoài cửa, tiếng mưa đã ngừng rơi, biết bao âm thanh huyên náo cũng nhỏ dần rồi tan hẳn.
· HOÀN CHÍNH TRUYỆN ·