Trong phòng tranh, cảm nhận được hơi nước ẩm ướt phà vào mặt, Triệu Từ Thấm mới đứng dậy khép cửa sổ. Những vật khác không sao, nhưng bản thảo cô đang vẽ dở đã bị loang màu, không thể dùng được nữa.
Người đi đường che đầu vội vã lướt qua, Tần An Mai nghỉ phép xin về quê mấy hôm, Từ Tỉnh cũng bảo cô hôm nay anh không ở văn phòng luật nên Từ Thấm nghĩ ngợi một chặp rồi quyết định về nhà sớm.
Nhưng vừa lấy ô liền nghe được tiếng động cơ xe bên ngoài, ngay sau đó, Mục Trường Phong bước xuống.
Tóc hắn cắt ngắn, ướt đẫm hơi nước, từng giọt từng giọt trượt xuống theo vầng trán uy nghiêm. Trông không hề nhếch nhác mà trái lại còn tăng thêm vẻ uy nghi chớ lại gần.
Trước đây không phải chưa từng xa nhau lâu, nhưng chỉ thời gian ngắn không gặp lại khiến Triệu Từ Thấm cảm thấy lạ lẫm, tựa như hắn chưa từng xuất hiện trong sinh mệnh cô.
“Triệu Từ Thấm.” Hắn mở lời trước.
“Sao anh lại ở đây?” Triệu Từ Thấm thắc mắc, nhẹ nhàng bung ô trong tay, “Có gì cần tôi giúp à?”
Mục Trường Phong không trả lời ngay.
Thậm chí hắn không tỏ vẻ, chỉ chăm chú ngắm cô một lúc rồi mới cất giọng hỏi: “Giữa hai ta chỉ còn lại như thế thôi sao?”
Triệu Từ Thấm khẽ khàng cụp mắt, dịu giọng trả lời: “Không có việc thì tôi về đây.”
Chớp mắt lướt qua nhau, cổ tay cô bất thình lình bị hắn bắt lại.
Đoán được cô sẽ giãy dụa, hắn vận sức rất lớn, không kiên nhẫn đi thẳng vào vấn đề: “Em biết chuyện của Từ Tỉnh chứ? Cậu ta chả phải dạng luật sư ôn tồn lương thiện như em hằng tưởng đâu.”
Mưa như trút nước, bắn tung toé thành từng lớp bọt nước trên cung đường phủ rong rêu.
Tại khách sạn Sophie, rèm cửa phần phật bay trong gió, thềm nhà trước bậu cửa bị nước mưa tạt ướt nhưng không ai để tâm.
Yến Vân Âm nói: “Hai năm nay tôi nghĩ về chuyện này vô số lần, nhưng dẫu đã xét kỹ trăm câu trả lời, tôi vẫn chưa thấu suốt, rõ ràng lão già rất hài lòng về hôn lễ của chúng ta, sao có thể nói lật lọng là lật lọng. Anh cả chết, lão bi thương cùng cực, nhưng tôi làm gì sai chứ? Rốt cuộc hai người giấu bí mật gì mà anh nói gì lão nghe nấy, không màng đến đứa con gái ruột là tôi?”
Mục Trường Phong cúi đầu, vẫn siết chặt cổ tay cô không buông, ngón tay run lên se sẽ: “Em biết bang hội lớn nhất ở Chiết Giang không? Cục Cửu Vận, Ninh Ba, Chu Sơn, Ôn Châu, thủ hạ của chúng ở khắp các cảng lớn. Không chỉ kinh doanh vũ khí, chúng còn lập nhóm quân đội tư nhân lực lượng ngang quân chính phủ. Gần đây tôi vừa hay tin, người thành lập những hội ấy chính là Từ Tỉnh.”
Từ Tỉnh không đáp, anh đứng thẳng, sườn mặt ẩn hiện dưới chùm sáng lờ mờ, mất một chặp mới quay lại nhìn thẳng vào mắt Yến Vân Âm.
Giờ khắc này, phảng phất như anh ngược dòng thời gian trở về làm tên tuỳ tùng vẫn theo cạnh Yến Vân Âm năm đó. Lúc nào cũng bình tĩnh quá đỗi, không hề từ chối bất cứ yêu cầu nào từ cô chủ.
“Đúng là tôi đã đạt được thoả thuận với ông chủ,” Anh đáp.
Giọng Mục Trường Phong nghiêm túc hẳn: “Tôi không biết tại sao anh ta lại làm luật sư, sống ở một nơi nhỏ bé như phố Trung Khách cố ý tiếp cận em, nhưng Triệu Từ Thấm, người này rất nguy hiểm.”
Từ Tỉnh tiếp tục nói: “Hai năm trước tôi được “lệnh” phải về Thượng Hải, lúc lên thuyền mới thấy có gì đó không đúng, nhưng thuộc hạ của cô đã vây khốn tôi. Tôi không muốn kết hôn với cô, nhưng thấy cô vui nên mọi người sẵn sàng thành toàn cho cô, thậm chí không để tôi có quyền lựa chọn. Nếu ngày ấy anh cô không gặp chuyện, tôi vẫn tìm một cơ hội khác rời đi thôi.”
Mục Trường Phong kể: “Ngày anh ta kết hôn với cô chủ hội Thanh Sơn, quân dưới trướng cậu ta xông vào nhà họ Yến, từ rày về sau Thanh Sơn mất đi người kế nhiệm.”
Từ Tỉnh ảm đạm: “Tôi xin lỗi chuyện về anh cả hai người, đúng là thuộc hạ của tôi ra tay. Nhưng cũng vì anh ta chết nên tôi mới có cơ hội ngồi lên bàn đàm phán. Ông chủ là người hiểu chuyện, biết mình không chống đỡ được bao lâu, thế cục bên ngoài lại biến hoá khôn lường. Nên chúng tôi đã đặt ra ước định, nếu một ngày hội Thanh Sơn thất thế, tôi phải giúp đỡ chị em hai người, bảo vệ hai người nửa đời vô ưu vô lo giống lần này vậy.”
Mục Trường Phong tiếp tục: “Ông chủ hội Thanh Sơn chẳng những suy tính từng chân tơ kẽ tóc mà còn phong toả mọi tin tức, đưa con gái ra nước ngoài.”
“Còn việc để cô đi Anh thì đơn giản là vì,” Từ Tỉnh không đoái hoài đến vẻ mặt khiếp sợ của cô ta, nhếch môi cười, “Tôi không muốn thấy mặt cô nữa thôi.”
Mưa rả rích không ngớt, âm thanh dai dẳng hoà vào một phần của không gian, hư ảo mà xa xôi.
Triệu Từ Thấm không để ý, chỉ biết đứng yên, mặc cho Mục Trường Phong kể nốt câu chuyện.
Còn lâu Từ Tỉnh mới giải thích cặn kẽ cho cô, anh cố ý lược bớt rất nhiều chi tiết, ví như anh thuyết phục ông chủ hội Thanh Sơn thế nào giữa tình thế bất lợi, hoặc vì sao ngày đó chú Đông dẫn thuộc hạ xuất hiện mà chỉ mang đi mình Yến Vân Âm, lại tỏ ra cung kính như thế.
Tuy nhiên, cô chỉ hờ hững đáp: “Tôi biết rồi, cảm ơn anh đã nói tôi hay.”
Mục Trường Phong sững người, nhắm mắt lại.
Đến khi mở mắt, hắn không nhìn Triệu Từ Thấm nữa, nhẹ nhàng buông tay cô: “Ừm, vậy thì tốt.”
Nhiệt độ tiêu tán giữa màn mưa, bầu không khí có chút bùi ngùi.
Mục Trường Phong cau mày, ngón tay cuộn chặt, vô thức nhìn bức hoạ treo trên tường ở đằng xa.
Hắn chưa bao giờ thôi nghĩ, có những việc, nếu bây giờ không nói ra thì sau này chắc chắn không còn cơ hội nữa.
“… Hôm nay đến gặp em, ngoài việc kể em chuyện của tên luật sư kia thì cốt để tạm biệt em. Quân Nhật đã phát động chiến tranh trên đảo Diêm Sơn, ít ngày nữa tôi sẽ rời Thượng Hải đến tiếp viện.”
Giữa tiếng mưa rơi, không ai có thể nghe được chút run rẩy trong giọng hắn: “Mỗi lần nói lời tạm biệt với em, tôi chưa từng dám nhìn em lấy một lần, tôi sợ mình không nỡ.”
“Tôi chưa kịp để em biết, em vẫn luôn là người duy nhất trong lòng tôi bao năm qua.”
Triệu Từ Thấm nghe đến đây, bất chợt ngước mắt lên nhìn hắn.
“Lạ lắm à?” Hắn chua chát.
Triệu Từ Thấm lắc đầu ngơ ngác, giọng cô cũng đượm vẻ xa xăm: “… Trước kia anh chưa từng nói thế.”
“Cho nên tôi mới đánh mất em.”
Trên đời này chắc chỉ duy nhất Mục Trường Phong là không thể hiện cảm xúc khi bày tỏ nỗi lòng, hắn luôn luôn sáng suốt, sắc bén là thế. Nhưng nếu quen thân với hắn sẽ biết, thật ra hắn đã hoà hoãn hơn nhiều so với vẻ thường trực.
“Không biết lúc quyết định ly hôn tôi em đã gom hết bao nhiêu can đảm, nhưng tôi vẫn rất thích em. Có thể là sau khi kết hôn, có thể là trước đó nữa, tôi chưa từng nhận ra chuyện này.”
Âm điệu khàn khàn của hắn vẫn đều đều: “Nói với em như thế là vì tôi có lòng riêng… Nếu có thể chọn, tôi thà chúng ta đừng quen biết nhau.”
Không quen sẽ không nợ, không day dứt, không xao xuyến, không ôm lòng nhung nhớ chẳng thể nguôi ngoai, cũng sẽ không đau đớn đến thế.
Mục Trường Phong quay đầu ngắm Triệu Từ Thấm gần trong gang tấc, dời mắt từ hàng mày cong cong đến viền cổ áo sườn xám kín cổng cao tường. Sau rốt, hắn cầm lòng không đặng ấn đầu cô vào vòm ngực mình, đoạn vội buông ra rồi xoay người bước vào trong màn mưa mịt mùng.