Y nhìn Từ Tỉnh như muốn ghi nhớ tất thảy những gì thuộc về anh. Chưa đến một giây, y lao đến, cầm dao tiếp tục nhắm vào anh.
Nhát đâm này hoàn toàn không có kỹ thuật, nhưng y lại có điệu bộ tàn nhẫn liều lĩnh mà người thường không có. Tốc độ thoăn thoắt, đường dao chuẩn xác, hướng về phía cổ họng anh. Từ Tỉnh lách mình né tránh, thúc một cú vào gối y…
Rầm!
Từ Tỉnh túm tay vịn trong toa tàu, lấy đà nhảy lên, đá thẳng vào cổ tên sát thủ. Mi mắt y giật giật, bất đắc dĩ ngừng tấn công, đưa tay lên đỡ đòn.
Người thường chắc chắn không thể cản được lực độ mạnh như vậy, nhưng tên sát thủ thể lực tốt nên chỉ bị đùn về sau mấy bước, lưng y va vào vách tàu rồi sau đó lảo đảo đứng dậy ngay.
Y nhìn Từ Tỉnh, bật ra mấy tiếng khàn khàn không trôi chảy, như thể đã lâu không nói chuyện, “Anh rất lợi hại, rất khó để giết được anh.”
Mặt Từ Tỉnh vẫn lạnh như tiền, “Cậu không phải người của hội Thanh Sơn.”
Lần này tên sát thủ giữ im lặng.
Nhưng có vẻ Từ Tỉnh đã thừa biết đáp án của y, anh gật đầu thật nhẹ: “Nếu không phải người của Thanh Sơn thì chắc cũng không phải người của bang hội khác, càng không có khả năng là cảnh sát, những người tốt nghiệp trường quân đội sẽ không đi theo con đường này. Vậy chỉ có một người duy nhất…”
Tên sát thủ bặm môi.
Nơi này cách đám đông rất gần, xe lửa sắp dừng lại, bốn bề xôn xao, mắt thấy y còn muốn tiếp tục động thủ, anh quay gót lẫn vào dòng người.
Tên sát thủ co cẳng đuổi theo.
“Ai giẫm chân bố đấy!”
“Này đừng có chen chúc xem nào!”
Hành khách hùng hổ la ó, Từ Tỉnh thẳng tiến về toa gần đầu tàu. Vì quá ồn ào nên ở đây mặc nhiên bị xem là một gian chứa hàng, lúc bọn họ đi đến chỉ thấy một phục vụ đang sắp xếp lại nhà kho.
Người nọ nhắc: “Hành khách không được phép vào đây…”
Còn chưa dứt lời đã thấy hai người vừa tiến vào chiến nhau với tốc độ kinh người.
Vung cước, đạp chân, xoay người, chắn ngang. Từng pha ra đòn đều nhanh như chớp, cho dù tiếng xe lửa di chuyển nổ ầm ầm nhưng tiếng đánh đấm túi bụi vẫn khiến người ta phải run sợ.
Từ Tỉnh đạp tên sát thủ bay ra ngoài, miễn cưỡng đứng vững.
Ngay lúc này, tên sát thủ bị đánh nằm rạp trên đất chẳng biết lấy đâu ra sức lực, ngay cả vết máu trên khóe môi cũng không buồn lau. Y điên cuồng xông vào tóm cổ áo Từ Tỉnh ép về phía cửa sổ, trong phút chốc, lưng anh đã tì sát lên bệ cửa. Thân thể bị đẩy về sau, nửa người trên chới với ngoài cửa sổ.
Tàu sắp tiến vào đường hầm.
Người tiếp viên bật tiếng hét sợ hãi: “Áaaaa…”
Đính đoong!
“Tàu sắp sửa cập ga Bắc Kinh, yêu cầu quý khách chuẩn bị xuống tàu, xin nhắc lại, tàu sắp sửa cập ga Bắc Kinh…”
Theo âm thanh thông báo vang vọng, phong cảnh ngoài cửa sổ dần chậm lại. Vị trí trước mặt Triệu Từ Thấm vẫn trống trơn, nếu không phải cặp táp và con châu chấu cỏ vẫn còn ở đây thì e là ai cũng cho rằng người nọ đã rời đi rồi.
Từ Tỉnh đang ở đâu?
Lý trí nói cô biết, Từ Tỉnh luôn có chừng mực, chờ thêm lát nữa sẽ ổn thôi. Nhưng không hiểu sao một dự cảm bất an dâng lên trong tim Triệu Từ Thấm.
“Chị ơi!” Triệu Thành Kỳ đứng dậy duỗi cơ, khoác áo lên vai, đưa tay sang Triệu Từ Thấm, “Ngẩn ngơ cái gì đấy, chuẩn bị đi thôi.”
Triệu Từ Thấm hít một hơi lạnh buốt.
Cô nói: “A Kỳ, em cho người đi tìm Từ Tỉnh đi.”
“Tìm anh ta làm gì?” Triệu Thành Kỳ không chú ý cô đã đổi xưng hô, cậu ậm ờ, vẫn không kìm được hỏi: “Chuyện này, chị à, dọc đường mà có gặp phải người không rõ gốc gác thì tốt nhất không nên thân thiết vậy đâu.”
Triệu Từ Thấm như muốn nói gì đó, nhưng nhìn cậu chàng một chặp rồi lại nuốt lời về: “Anh ta nợ chị rất nhiều tiền.”
“Gì cơ ạ?”
Tuy nhà họ không thiếu tiền song cũng không đến mức xem tiền như rác, quả nhiên cái gã họ Từ kia ôm lòng riêng tiếp cận chị gái mà, may mà chỉ là tiền, nếu là thứ khác thì biết sao bây giờ?
Triệu Thành Kỳ vốn tưởng chuyện cỏn con, nhưng sau khi nhận ra độ nghiêm trọng của sự việc thì phút chốc biến thành thùng thuốc nổ chờ châm ngòi, lớn giọng gằn: “A Sầm.”
Tay vệ sĩ luôn âm thầm ngồi cùng toa với họ chẳng biết chui ra từ xó nào, thần thái nghiêm chỉnh, “Có tôi.”
Ngực bị khống chế không cục cựa được, Từ Tỉnh bèn trở tay gô chặt tay tên sát thủ trẻ tuổi, nện mạnh vào mặt y, đồng thời gồng lưng mượn lực nhảy lên.
Đúng khắc này, lưỡi dao xé gió đâm tới.
Xoẹt!
Dù Từ Tỉnh đã cố tránh đi nhưng xét về mặt sức mạnh lẫn tốc độ không chênh nhau mấy như họ thì năng lực phản kháng chẳng nhằm nhò gì, vết thương kéo dài từ cánh tay đến lồng ngực, áo sơ mi thấm đẫm máu tươi.
Trong nháy mắt, đoàn tàu tiến vào đường hầm, toàn bộ toa tàu chìm trong bóng tối.
Ánh sáng nhỏ giọt trong không gian.
Từ Tỉnh cúi đầu nhìn áo sơ mi đẫm máu, không biết suy nghĩ chuyện gì mà khẽ chau mày, sau đó ngẩng lên nhìn tay sát thủ, bình thản nói: “Muốn tung chiêu gì nữa thì ra tay nhanh lên, tôi còn có việc.”
Người khác nghe được lời nói khiêu khích kiểu này ắt sẽ nổi trận lôi đình, nhưng tên kia thậm chí còn tỏ vẻ đồng tình, nâng tay quệt vết máu nơi khóe miệng. Y cúi người cầm gậy gỗ bên cạnh, leo lên chiếc bàn gần nhất như loài báo săn, vận sức bổ về phía Từ Tỉnh.
Nếu đánh trúng thì cú này có nát đầu cũng chẳng ngoa, Từ Tỉnh nghiêng người né đòn. Khi âm thanh va đập vang lên, anh tiến đến kéo cổ tay y vặn ngược, sau đó quật ngã tay sát thủ xuống đất.
Nếu như người tiếp viên có thể quan sát toàn cảnh cuộc chiến sẽ phát hiện thủ pháp Từ Tỉnh rất giống tên sát thủ kia. Ấy là bản năng sống còn trong cơ thể được hình thành qua nhiều năm lăn lộn, nhưng khác biệt ở chỗ, tay sát thủ trẻ liều lĩnh thô bạo, đa phần dựa vào may rủi, còn Từ Tỉnh một khi ra đòn chắc chắn sẽ có hiệu quả.
Tuy cú ngã này chưa đủ để làm tên sát thủ mất đi năng lực phản kháng, song đúng lúc y lồm cồm bò dậy, Từ Tỉnh nhanh như chớp đạp thêm một cước vào thẳng cổ y, gọn gàng đóng đinh y trên đất, sau đó xách cổ áo y dồn ra ngoài cửa sổ.
Cục diện xoay chiều trong tích tắc.
Tàu đã di chuyển chậm lại, nhưng sức gió lẫn uy lực của cú đá ban nãy vẫn khiến tên sát thủ tái mặt.
“Biết gì không,” Từ Tỉnh nhếch nhác chẳng kém gì y, vết máu trước áo lan rộng, nhưng sức lực trên tay không mảy may lơi là, “Lúc này chỉ cần kẹp đối thủ bằng hai chân là có thể thắng rồi đấy.”
Đồng tử tay sát thủ co rút.
Y như con diều đứt dây, cả người rơi tự do khỏi tàu.
Xe lửa chạy như bay, sau đó tốc độ chậm dần, chưa đến mười giây đã dừng lại ở nhà ga.
Vừa đánh nhau một trận xong, ngoại trừ hô hấp hơi dồn dập ra, vẻ mặt Từ Tỉnh vẫn không biến hoá, là kiểu điềm tĩnh ôn hòa thường thấy.
Anh thoáng nhìn qua vết máu trên áo sơ mi, trong lòng nhen nhóm chút thấp thỏm.
Nhưng Thấm Thấm vẫn đang đợi anh.
Từ Tỉnh hít sâu, quyết định vào phòng vệ sinh xử lý một phen rồi mới quay về, nhưng ngay khi xoay người, anh như bị chôn chân tại chỗ.
Trong luồng sáng nhạt nhòa, Triệu Từ Thấm đứng ở cửa toa tàu, mặt mất hết huyết sắc. Cô toan há miệng nói gì đó, nhưng cuối cùng môi lại mím chặt.