Triệu Từ Thấm và Mục Trường Phong chẳng nói nổi với nhau nửa câu, tuy ngồi cùng một chỗ nhưng vô hình trung vẽ ra một đường ranh giới rõ ràng. Nhận ra sự khác thường giữa hai người, Triệu Thành Kỳ bèn nỗ lực khuấy động bầu không khí, kể về những chuyện mình trải qua khi ở Ninh Thành.
“… Em được phân vào tiểu đoàn Ba, là một đoàn binh thất bại toàn tập. Kho đạn bị phát hiện và phá huỷ chỉ trong một đêm, lại bị cấp trên phê bình, cả nhóm rầu như chó nhà có tang, sĩ khí cũng vì thế mà ảnh hưởng nghiêm trọng. Cấp trên bảo em theo họ huấn luyện, dĩ nhiên em không phục rồi, anh chị biết sau ngày đầu tiên chuyện gì xảy ra không?”
Nói đoạn cậu nhướng mày nhìn trái liếc phải, đánh mắt sang A Khoan ý bảo anh ta tiếp lời.
A Khoan quyết tâm không tham gia, chỉ cần mẫn lái xe vờ như không tồn tại. Nghe Triệu Thành Kỳ điểm danh, anh ta khấn thầm trong lòng cậu chủ đừng hại người vô tội, song ngoài mặt vẫn miễn cưỡng nặn ra nụ cười: “Sau đó thế nào?”
“Em bị đè xuống đất đập te tua, quá là tàn nhẫn.” Triệu Thành Kỳ phùng mang trợn má, vô thức chạm vào khuỷu tay, “Lần đó phải dưỡng thương hết ba ngày mới xuống giường được, sau em tìm hiểu mới hay lòng họ uất nghẹn chuyện gì. Họ biết em là người Thượng Hải, khinh thường em cậy quan hệ mới vào doanh được. Em mới ghét bọn họ đây này, ở đó mà phỉ nhổ em.”
Vừa dứt câu, cậu chàng lại sục sôi tinh thần hiếu chiến, “Nhưng bây giờ em dư sức một chấp ba đấy, càng đừng nói mấy tên Nhật nhỏ con. Hôm nào gặp may bọn em còn có thể thủ tiêu chúng mà thần không biết quỷ không hay.”
Triệu Từ Thấm im lặng nghe cậu liến thoắng, không lên tiếng mà chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ.
Đã đến khu đô thị Thượng Hải, phố phường không bóng người chỉ còn lại màn đêm đen kịt. Thỉnh thoảng vút qua bóng dáng người bán hàng rong. Cô toan đưa tay lên lau đi sương mù thì bỗng cổ tay bị siết chặt.
Là Mục Trường Phong. Hắn đang cầm tay cô, gần như ghì vào ghế.
Hai người đằng trước đang mải mê huyên thuyên nào chú ý tới hành động nhỏ này. Triệu Từ Thấm định rút tay về song lại bị hắn nắm trong lòng bàn tay, nhiệt độ truyền từ tay hắn sang tay cô.
… Hắn muốn tay bện tay cùng cô.
Đồng tử Triệu Từ Thấm đột nhiên co rụt.
“A Khoan,” Cô hét to, “Dừng xe lại.”
Lưng A Khoan đã túa mồ hôi lạnh, đạp phanh gấp cho xe dừng lại.
Triệu Thành Kỳ vừa tính hỏi chuyện gì đã thấy Triệu Từ Thấm mở cửa lao ra khỏi xe. Mục Trường Phong không mấy ngạc nhiên, hắn cũng xông ra đuổi theo, quành sang hướng khác chắn trước mặt cô, hai người đứng dưới ngọn đèn cách đó không xa, hình như đang nói gì đó.
“Ây da chị ơi…”
Cậu cũng muốn theo tới, nhưng A Khoan lại run rẩy chộp bả vai cậu, “Cậu chủ, cậu đừng đi gây rối nữa, cô chủ đã ly hôn rồi!”
“Sao cơ?!” Triệu Thành Kỳ kinh ngạc tột độ.
Ánh đèn soi rõ một vùng, có thể đếm được có bao nhiêu con muỗi vo ve trên không. Triệu Từ Thấm bị Mục Trường Phong chặn đường, hắn nhìn cô từ trên cao, ngữ điệu ẩn chứa sự cố chấp: “Vì sao không nói rõ chuyện của chúng ta trước mặt Thành Kỳ?”
Cảm giác bức bối tựa hàng ngàn mũi kim đâm vào da thịt, tứa máu tung toé: “Triệu Từ Thấm, em luôn miệng nói hai ta đã kết thúc, rõ ràng em có thể đuổi tôi đi nhưng tại sao lại tự trốn xuống xe?” Hắn ngập ngừng giây lát, nén xuống xúc động muốn nắm tay cô: “Em còn tình cảm với tôi đúng chứ?”
Đối mặt với chất vấn của hắn, Triệu Từ Thấm thoạt nhìn ung dung hơn nhiều.
“Bởi vì tôi biết anh chắc chắn sẽ đuổi theo.”
Cuối cùng cô cũng chịu nhìn hắn, vầng sáng yếu ớt vừa vặn rọi vào mắt cô: “Mục Trường Phong, thật ra tôi đã nghĩ kỹ về những điều anh nói hôm qua. Trước khi ly hôn tôi chưa từng ngồi xuống bàn bạc với anh, quả thật là không công bằng đối với anh. Nhưng tôi đã chờ quá lâu rồi Mục Trường Phong, xin lỗi anh vì không cách nào đợi đến ngày anh về.”
Miệng cô chỉ toàn lời áy náy, nhưng trong lòng Mục Trường Phong lại dấy lên một dự cảm mơ hồ, hô hấp của hắn cũng đình trệ.
Cô bất ngờ hỏi: “Anh còn nhớ trước khi chúng ta kết hôn, anh có về hỏi tôi một câu không?”
Mục Trường Phong sửng sốt.
“Quá lâu rồi nên anh không nhớ cũng là lẽ thường tình.” Triệu Từ Thấm cười nhạt, so với vẻ giương cung bạt kiếm hôm qua thì nay cô đã cởi đi lớp vỏ gai góc trên mình, quay lại nét dịu dàng mềm mại như trước, “Anh hỏi tôi vì sao lại cưới anh, lúc ấy tôi không thể cho anh một đáp án rõ ràng. Không phải tôi không biết mà là không dám nói ra.”
“Hôn nhân của chúng ta, người ngoài nhìn vào chỉ nghĩ anh cần tiền nhà tôi để củng cố chi phí trong quân đội, còn nhà tôi mượn quyền nhà anh để vững chân ở giới kinh doanh đất Thượng Hải. Cứ coi như đôi bên đều được lợi, nhưng với tôi lý do tôi cưới anh ngay từ đầu chỉ có một, đó là vì tôi thích anh.”
Cô thích hắn không?
… Hắn nhớ như in vẻ mặt cô đương lúc mơ màng giữa cơn mộng, cũng gìn giữ những tờ phác hoạ cô vẽ nguệch ngoạc, chỉ là chưa từng đào sâu nét tương quan giữa những chi tiết này với chuyện gió trăng.
Trái tim Mục Trường Phong bỗng chốc như được tiếp lửa, nhưng tiếp đó lại bị đẩy xuống hầm băng giá rét, hơi lạnh tứ phía không ngừng bủa vây hắn.
Cô tiếp tục giãi bày: “Nếu không còn yêu chẳng thà kết thúc cuộc hôn nhân này còn hơn.”
Một hồi lặng thinh.
Thật lâu sau, Mục Trường Phong bật thốt: “Vậy em có thích người kia chăng?”
“Thích,” Triệu Từ Thấm biết hắn đang đề cập đến Từ Tỉnh, cô cười rộ, “Tôi rất thích anh ấy, ở cạnh anh ấy tôi rất hạnh phúc.”
Vẻ mặt Mục Trường Phong thay đổi xoành xoạch.
Nhưng cảm xúc phức tạp chua xót chỉ xuất hiện trong chớp mắt, hắn lại khôi phục vẻ lạnh lẽo cố hữu, làn môi mỏng miết chặt: “Tôi hiểu rồi.”
“Nhưng đúng là hôm nay tôi có việc đến tìm em,” Mục Trường Phong nhìn cô chằm chặp, “Tôi định nhờ em giúp tôi một việc.”
Bốn bề yên ắng, chỉ có gió lướt qua rặng cây nghe xào xạc, cô nghe hắn nói: “Em có biết Tổng lãnh sự quán Pháp ở Thượng Hải – Bill Bekler không? Người này rất ngưỡng mộ tranh của người Trung Quốc, từng vung tiền không tiếc tay để có được tác phẩm của cô giáo em. Dạo gần đây ông ta nhìn thấy tranh của em tại buổi triển lãm nên mong mỏi diện kiến em một lần.”
“Tôi đã biết trước tin ông ta sẽ thương lượng với Nakagawa Shinyu về việc quân đồng minh Nhật – Pháp đánh chiếm Đảo Diêm Sơn vào buổi tiệc đêm mai. Tôi cần em đến gặp hắn để câu giờ, sẽ có người xử Nakagawa ngay tại chỗ.”
Khi bàn chuyện công việc, hàng mày hắn càng đậm nét uy nghiêm bức bách, song giọng điệu vẫn rất đỗi ôn hoà: “Tôi biết quyết định mạo hiểm này sẽ đẩy em vào tình cảnh nguy ngập, vậy nên đi hay không là quyền ở em.”