• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mấy ngày sau, tại văn phòng luật Tư Thành.

Từ Tỉnh không mang theo quá nhiều đồ, đại đa số hồ sơ phải giao cho Bộ Tư pháp lưu trữ không đem đi được. Sách và những đồ dùng khác chỉ cần một chuyến xe kéo là đủ.

Thu xếp đồ đạc xong xuôi, anh không vội đi ngay mà nán lại chào hỏi ba luật sư khác, hứa hẹn nếu có thời gian sẽ tụ họp rồi mới rời khỏi.

Biết nhau hơn năm, Lý Thanh Hủ và Hàng Tri Huy vốn thân quen lại cư xử lịch sự khách sáo. Còn Sài Ích ít khi nói cười trưng ra nụ cười gượng gạo.

Từ Tỉnh vừa tới chỗ hành lang, y lại tức tốc đuổi theo.

“Luật sư Từ!”

Từ Tỉnh ngoảnh đầu lại.

Sài Ích như hạ quyết tâm, bước tới gần thấp giọng thuật lại: “Mấy ngày cậu không ở đây, cục cảnh sát phía Đông có cử Nghiêm Lập Phong tới, hắn hỏi tôi ít chuyện về cậu… Nhưng cậu yên tâm, tôi không đề cập đến chuyện khác, chỉ kể một ít việc hằng ngày.”

“Nghiêm Lập Phong,” Từ Tỉnh nhìn vào khoảng không vô định, sau cùng anh cười xòa, “Không sao cả, lần sau anh ta đến anh cứ kể tình hình thực tế là được.”

“Hắn nói tổ điều tra đặc biệt đã đến Bộ Tư pháp, thực ra là để đưa Bộ trưởng Tần đi. Nhưng tới nay vẫn chưa có kết quả điều tra cụ thể.” Sài Ích tiếp tục, “Tôi có bạn tốt có thâm niên làm việc trong tổ điều tra, tôi hỏi rồi, tin tức này là thật đấy.”

Thoạt nhìn Từ Tỉnh không hề tỏ vẻ ngạc nhiên, sống mũi cao ngất như phản chiếu lại luồng sáng bên ngoài. Đáy mắt lóe lên ý tứ khó nói rõ, một lúc lâu mới hỏi, “Tại sao lại kể tôi những chuyện này?”

Sài Ích cảm thấy anh bây giờ có hơi khác so với vẻ trấn định thường ngày, nhưng y cũng không làm rõ, chỉ trầm ngâm: “Dẫu như thế nào, cậu vẫn là một luật sư tốt.”

Ai sáng suốt đều biết Từ Tỉnh có quan hệ dây mơ rễ má với người hội Thanh Sơn. Mà hội Thanh Sơn có thể đứng vững giữa vô số băng nhóm, đến nay vẫn phô trương thanh thế không thể không kể đến sự bao che của Bộ trưởng Tần. Bằng không sao có thể thoát nổi bao nhiêu án kiện qua từng ấy năm?

Sài Ích nghĩ mình và Từ Tỉnh không quá thân thuộc, nhưng chuyện này không phải ai tự nhận quen biết cũng bằng lòng tiết lộ.

Từ Tỉnh đáp: “Tôi biết rồi, cảm ơn anh.”

Anh luôn luôn thấu tình đạt lý, gật đầu với Sài Ích rồi rời khỏi văn phòng luật.

Cung đường nơi văn phòng luật Tư Thành toạ lạc không quá phồn hoa, nhưng dòng người qua lại đông như mắc cửi. Ngân hàng, tiệm cầm đồ, nhà sách, phường may mặc tứ phương đều ngụ tại con phố này. Xe kéo di chuyển khắp nơi, không ít cô chiêu, phu nhân nhà giàu thi thoảng ghé đến đây. Nắng đầu hạ rải từng giọt vàng ươm xuống bể nước trước tiệm bánh ngọt đối diện, óng ánh rạng rỡ.

Từ Tỉnh dừng chân, ngước mắt nhìn.

Ngay khi vừa xuống tầng, anh đã nhìn thấy cậu thiếu niên kia.

… Tay sát thủ từng ra tay với anh trên tàu nhưng đến khi cập ga mới động thủ, cuối cùng bị đẩy xuống tàu không thương tiếc. Hiện giờ y lành lặn đứng trước cửa tiệm bánh ngọt, không gây chút chú ý tựa như một bức tranh phong cảnh, song ánh mắt ấy lại xuyên qua dòng người hướng vào anh.

Từ Tỉnh nhìn cậu ta vài giây.

Sau đó y xoay người bỏ chạy, trong ánh đèn loé sáng, Từ Tỉnh thảng thốt hiểu được ý định của y. Không phải y đến đây khích tướng mà không có mục đích, y chắc chắn rằng anh sẽ đuổi theo.

Tựa như bức thư ngày đó nói, những thứ đẹp đẽ thường không kéo dài mãi, nếu hôm nay anh không đuổi theo, lần sau sẽ không chỉ là một lá thư cảnh cáo. Cô ta thực sự sẽ phá huỷ tất thảy những điều tốt đẹp bên cạnh anh.

Bóng tối âm u lại lần nữa giáng xuống khiến thần kinh người ta run rẩy. Từ Tỉnh nhắm chặt mắt suy tư, phút chốc khi anh mở mắt, nét mặt rét lạnh như băng, nhanh chóng lao đi như tên bắn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK