• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chung quanh sáng rỡ, soi rõ từng hạt bụi li ti trong không khí. Đây hẳn là phòng bệnh lâu không dùng tới, ngay cả ga giường cũng phủ lớp xám tro.

Triệu Từ Thấm rất ít khi đến những nơi thế này, nhưng trông cô không chút để  tâm quấn lấy Từ Tỉnh, tay đặt hờ trên đùi anh.

Bị anh chen ngang cũng không có ý rời đi, suy xét một chặp mới hỏi: “Người muốn giết anh là ai? Do công việc à?”

Tuy Triệu Từ Thấm không thạo chuyện trong giới luật, song cô vẫn rõ nếu động đến vấn đề lợi ích thì rất dễ gây thù chuốc oán.

Từ Tỉnh thở dài.

“Không phải đâu, em đừng lo lắng.” Anh ngắm nhìn gương mặt người thương gần trong gang tấc, nhịp thở hơi gấp gáp, nhỏ giọng đáp, “Chỉ là một người quen cũ.”

“Người quen cũ?”

“Hai năm trước anh và cô ta từng quen biết, chắc vẫn canh cánh chuyện xưa nên mới tìm anh trả thù thôi.” Từ Tỉnh mỉm cười, cầm tay Triệu Từ Thấm, “Cơ mà cô ấy trút bực vậy là tốt, về sau sẽ không xảy ra chuyện như hôm nay nữa.”

“… Thật không đấy?”

Triệu Từ Thấm lo lắng cũng có lý của cô, theo ý Từ Tỉnh thì chắc mẩm tên sát thủ trên tàu là do vị “người quen cũ” kia phái đến. Lần này không xuống tay thành công, ai biết được tương lai lại giở trò xấu gì.

“Thật mà,” Yết hầu anh khẽ trượt, đột nhiên giơ tay mơn trớn sườn mặt cô, ngón cái miết nhẹ, “Anh có bao giờ gạt em chưa?”

Triệu Từ Thấm vẫn duy trì trầm mặc.

Lòng cô đan chéo muôn trùng suy nghĩ, nghĩ đến thân phận tên sát thủ, lại nghĩ đến Từ Tỉnh không nói cô hay mà một mình đối mặt hiểm nguy. Bây giờ nhìn vết máu loang lổ trên áo sơ mi mới phát giác thương thế của anh nghiêm trọng thế nào.

Cô muốn chạm vào, nhưng không biết nhớ tới chuyện gì lại thôi.

Từ Tỉnh phát hiện ra động tác rụt tay về, bèn hỏi: “Sao thế em?”

Triệu Từ Thấm xót xa: “Có đau không anh?”

Từ Tỉnh định bảo không đau, nhưng tạm thời sửa miệng: “Đau lắm.”

“Vậy bây giờ phải làm sao? Uống thuốc giảm đau có đỡ hơn không?” Triệu Từ Thấm sốt ruột hỏi.

Cô vừa ngước lên đã bắt gặp ánh mắt chan chứa ý cười của Từ Tỉnh, anh ôm cô sát lại: “Thấm Thấm hôn anh đi, hôn rồi anh sẽ không đau nữa.”

Biết rõ Từ Tỉnh đang đùa, nhưng trông ánh mắt mong đợi ấy nhìn mình, Triệu Từ Thấm vẫn khó lòng chối từ. Cô ghé đến, nhẹ nhàng ịn môi mình lên môi anh.

Cửa phòng đang khép hờ tức khắc mở toang, Triệu Thành Kỳ hấp tấp vội vã, đem một bụng những lời vừa soạn sẵn xông vào, “Chị ơi, bệnh viện nhờ chị đến lấy…”

Cậu chàng nhìn thấy hai người bên trong gần như dính chặt vào nhau tức thì nín bặt, vẻ thảng thốt trên mặt không tài nào giấu nổi.

“Chị, hai người…”

Triệu Từ Thấm cựa người đứng dậy, không quên lau đi vết nước mập mờ trên môi.

Bốn mắt nhìn nhau, cả phòng bệnh ngập trong không khí quái dị.

Sau rốt, Triệu Từ Thấm vẫn là người phá vỡ sự im lặng: “A Kỳ, chị phải nói em biết một chuyện, thật ra chị và Từ Tỉnh…”

Triệu Thành Kỳ bình tâm cắt ngang lời cô, giọng điệu sáng tỏ: “À, em biết rồi, hai người đang hẹn hò.”

Dọc đường đến đây cậu đã có dự cảm rồi, có ai lại lo lắng cho con nợ của mình như vậy chứ, sợ anh ta ngủm quỵt tiền thì không nói, nhưng vết thương bé tí thế kia thì chết kiểu gì được?

Triệu Từ Thấm nhìn cậu, vẻ mặt nghi hoặc: “Em biết rồi à?”

Triệu Thành Kỳ đút tay vào túi, khư khư điệu bộ không màng thế sự: “Vâng, bệnh viện bảo chị đi lấy thuốc, chị mau đi đi.”

Mấy việc vặt thế này dù không nhờ người hầu đi làm thì cậu cũng tuyệt không để Triệu Từ Thấm phải nhúng tay. Song hôm nay lại khác, nếu hai chị em cứ ở trong phòng mãi, cậu e bản thân mình sẽ phát nổ bất cứ lúc nào.

Triệu Từ Thấm cất bước không chút do dự.

Triệu Thành Kỳ ngó nghiêng một hồi, cuối cùng hạ mắt trên sợi chỉ đỏ thấp thoáng ở cổ áo Từ Tỉnh.

… Tuy không thấy rõ miếng ngọc treo trên đó nhưng cậu chắc chắn đây chính là thứ cậu tặng cho chị mình.

Triệu Thành Kỳ không cầm được tiến đến trước giường bệnh, nhìn xuống Từ Tỉnh, “Nói, rốt cuộc anh nợ chị tôi bao nhiêu tiền?”

Luật sư Từ đối mặt với bao nhiêu kẻ thù luôn nhất mực trấn định lúc này cũng chỉ biết bật thốt: “Hả?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK