Sự khiếp sợ trong mắt hắn rõ như ban ngày, bấy giờ thái độ bà Phùng Cẩm Trân mới hòa hoãn đôi chút, “Kiểm tra hồi đầu năm ngoái, chính bên bệnh viện thành phố báo cho mẹ. Dù có tẩm bổ thế nào thì về sau cũng rất khó thụ thai, huống chi con bé cũng chẳng còn trẻ.”
Bà tiếp: “Mẹ không ép con bé, ly hôn là lựa chọn của chính nó. Chắc con bé đau lòng lắm, phụ nữ mà gặp phải chuyện thế này thì coi như đi tong cả đời…”
Trong phòng lặng ngắt như tờ.
Dưới quầng sáng vàng, sắc mặt Mục Trường Phong nom kỳ quặc đến lạ, như đang chau mày, lại như đang cố nhẫn nhịn điều gì đó.
Sau rốt, hắn thốt, “Không, cuộc đời cô ấy vẫn chẳng bị ảnh hưởng gì cả.”
“Cô ấy là người vợ con cưới hỏi đàng hoàng, chúng con tuyên thệ kết thành phu thê, đã là vợ chồng suốt mười một năm. Trước kia không con không cái vẫn trôi qua yên ổn, nếu sau này không có thì con cũng chẳng có ý kiến gì, người có ý kiến là mẹ mới đúng.”
Mục Trường Phong bước tới trước, vóc hắn cao lớn vượt trội, mặt đối mặt với Phùng Cẩm Trân: “Mẹ nói mẹ không ép cô ấy nhưng hành động của mẹ thì sao? Nuôi bao nhiêu cô con dâu nuôi, đợi con về nhà thì chọn bừa một cô, nói hoa mỹ thì là kiếm cháu nối dõi. Chính mẹ là người ép cô ấy đến đường cùng, đến nỗi phải cuốn gói ra đi.”
“Mẹ sỉ nhục cô ấy như thế chẳng khác nào đang sỉ nhục con.”
Ông Mục đã nhắm mắt xuôi tay từ lâu, Phùng Cẩm Trân hiển nhiên chưa từng bị con trai đối xử như thế, nhất thời tức giận không nói nên lời: “Con, con…”
Mục Trường Phong tảng lờ.
Đoạn hắn liếc nhìn Kiều Mạn Quân đang run lẩy bẩy dưới đất, trông cô ta mới nhu nhược đáng thương làm sao, nhưng hắn vẫn không mảy may dao động: “Về sau còn xảy ra chuyện như đêm nay thì đừng trách con một phát súng bắn chết những người này. Nếu họ cả gan đến thì cứ chống mắt lên mà xem con có dám làm hay không.”
Phùng Cẩm Trân đứng sững như trời trồng, Mục Trường Phong đã sải bước đi trước.
Hôm sau, tại quán trà chiều phong cách Tây.
Trong quán chỉ có duy nhất một vị khách, người nọ mũi cao, đường nét gương mặt uy nghiêm sắc sảo nhưng tuấn tú vô cùng. Hai mặt đối nghịch này trái lại còn làm tăng sức hấp dẫn, khiến nhóm nhân viên phục vụ không kìm được trộm nghía hắn mấy lần.
Mục Trường Phong không màng tới ánh mắt xung quanh, hắn chống một tay trên bàn, tay còn lại đút túi, nghiêng người trông ra ngoài cửa sổ.
Đây vốn là một tư thế biếng nhác nhưng bởi vì vóc người thẳng như cây tùng mà mất đi vẻ tuỳ ý.
Hắn đang quan sát phòng tranh phía đối diện.
Từ khuya hôm qua đến nay Mục Trường Phong suy nghĩ không dứt, vì cớ gì Triệu Từ Thấm không kể hắn nghe chuyện này? Tại sao khi ấy cô chỉ gửi độc một bức thư ly hôn cho hắn mà không hé răng lấy một câu?
Trong lòng cô, hắn là kẻ không đáng tin đến vậy sao?
Hay cô cảm thấy nếu hắn biết cô không thể sinh con thì sẽ bỏ cô không chút do dự?
Nhưng chỉ vài giây sau, mớ cảm xúc hỗn độn chiếm cứ lồng ngực hắn đột ngột rút đi như thủy triều, hắn đờ đẫn chứng kiến cảnh tượng ngoài cửa sổ.
Một chiếc xe đậu trước phòng tranh, Triệu Từ Thấm bước xuống xe. Hôm nay cô vận sườn xám màu khói nhẹ, mái tóc xoăn vấn gọn sau tai để lộ cần cổ trắng ngần và đôi tai như ngọc mài ẩn hiện sau làn tóc.
Cô vừa xuất hiện, bao nhiêu người xe qua lại lập tức hóa phông nền.
Mục Trường Phong toan đứng dậy bước đến thì bị cảnh tượng tiếp theo đóng đinh tại chỗ.
Thêm một bóng dáng khác xuất hiện, đó là một người đàn ông nho nhã lịch thiệp. Họ nhìn nhau, không biết đang nói gì, chỉ thấy Triệu Từ Thấm kéo tay người đàn ông kia. Chắc mẩm nhận thấy xung quanh không có mấy ai nên cô khẽ nhón chân hôn lên cằm người nọ.
Trong giây phút đó, sắc mặt Mục Trường Phong thay đổi hoàn toàn.