Trước cửa hàng tơ lụa cao cấp cách đó một con phố, Triệu Thành Kỳ tạm bị “bắt” tới đây làm tuỳ tùng cho chị em phụ nữ trong nhà cùng dạo phố. Cậu đút tay vào túi quần, nom như một pho tượng giữ cửa, mãi khi Triệu Từ Thấm trở ra, cậu mới về lại điệu bộ cà lơ phất phơ thường thấy.
Cậu lia mắt ngó vào trong, thấy Khương Giác vẫn mải mê chọn vải, thỉnh thoảng tán chuyện với nhân viên cửa hàng vài câu bông đùa. Ngẫm một chặp mới nói: “Chị, chuyện lần trước chị bảo em đi thăm dò đã có kết quả rồi.”
Triệu Từ Thấm giật thon thót.
“Lăng Đông,” Giữa tiếng ồn ã chốn xa hoa, giọng Triệu Thành Kỳ mơ hồ không rõ, “Loại trừ những người trốn vé lên tàu, đây chắc là cái tên của gã sát thủ kia.”
“Em đã phái người đến từng hộ gia đình để hỏi thăm, có ba đến bốn người trùng tên, rất có thể hai năm trước hắn mới đăng ký cái tên này. Không gia đình, không thân nhân bạn bè.”
Không gia đình, người thân và bạn bè.
Người như vậy quả thực rất thích hợp làm sát thủ, ít nhất khi ra tay cũng không cần lo nhiều vướng bận về sau.
Vậy “người quen cũ” là ai mà có thể phái sát thủ đi truy sát anh?
Triệu Từ Thấm không tỏ vẻ, cô nhìn phố xá tấp nập cách đây không xa, trái tim chùng xuống.
Dù Từ Tỉnh tránh nhắc tới, song cô cũng hiểu những hiểm nguy này sẽ không biến mất vì mình không thấy được chúng. Theo thời gian, những oán hận chất chồng kia sẽ như quả cầu tuyết càng lăn càng lớn, đến một lúc nào đó sẽ tan tành.
Nhưng tại sao anh lại không kể cô hay?
Không phải mọi chuyện đã qua rồi sao?
Triệu Thành Kỳ hơi khó xử.
Cậu gãi mái đầu ngắn ngủn, “Thôi thì chia tay đi, dẫn theo mấy người để đề phòng rất đơn giản. Nhưng chúng ta đâu biết anh ta dính dáng đến chuyện gì, đàn ông quan trọng nhất là thành thật mà chị? Ngay cả vấn đề sinh tử anh ta cũng không chịu nói chị biết thì em thấy anh ta cũng chẳng trách nhiệm mấy đâu, may mà còn cái mã đẹp trai…”
Triệu Thành Kỳ đã dốc sức truyền tải hết mức có thể những mong cô vỡ vạc, nhưng mãi vẫn chưa nghe Triệu Từ Thấm hồi đáp. Cậu khẽ gọi chị mình, hướng mắt về nơi cô đang nhìn. Bóng dáng quen thuộc vọt vào đầu ngõ, dễ dàng vượt lên chiếc xe kéo màu vàng không người như đang đuổi theo ai đó.
“Từ Tỉnh?! Anh ta đang làm gì vậy? Chị…”
Đồng tử Triệu Thành Kỳ co rút, vì Triệu Từ Thấm đã mở toang cửa xe đậu trước hàng tơ lụa. Không biết dặn dò A Khoan ngồi ở ghế lái điều gì, nửa gương mặt hiện ra sau ô cửa kính, quay đầu bình tĩnh dặn cậu:
“Em ở lại chăm sóc mẹ cẩn thận cho chị.”
Con Chevrolet khởi động, đuổi sát hình bóng đằng trước.
Khương Giác nghe tiếng vội chạy đến, ánh mắt toát vẻ hoang mang.
Trên xe không chỉ có một mình A Khoan mà còn thêm một sĩ quan vừa xuất ngũ được huấn luyện bài bản. Bảo vệ chị gái chu toàn chắc không thành vấn đề, Triệu Thành Kỳ cân nhắc một chặp bèn nở nụ cười lấy lòng: “Không có gì đâu ạ, chị nói chị về nhà trước, hai mẹ con mình đi dạo tiếp thôi.”
Hai bóng người lần lượt khuất dạng ở đầu đường đông đúc, chiếc Chevrolet thành thạo lách mình né tránh dòng người hai bên. Sau cùng giữ vững tốc độ bám sau một đoạn không xa không gần.
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi, Từ Tỉnh đã xuyên qua mấy con hẻm nhỏ, đuổi tận vài con phố. Tiếng người huyên náo dần xa rồi tắt hẳn, chung quanh lặng ngắt như tờ. Đến khu dân cư, nơi này rõ ràng không mấy sung túc, nhà cửa xập xệ chen chúc nhau. Vài con chim sẻ đậu trên mái nhà sợ hãi vỗ cánh bay đi.
Thấy sắp bị dồn vào ngõ cụt, Lăng Đông đột nhiên quay đầu rẽ sang trái, quẹo vào con hẻm thoáng đãng hơn. Người thể lực bình thường đuổi đến đây ắt đã sớm kiệt sức, ít nhất phải mất thời gian đưa ra phán đoán, nhưng Từ Tỉnh không chút nào nao núng, anh bám riết tên sát thủ kia.
Sau đó anh khựng lại, bởi vì Yến Vân Âm đã xuất hiện trong ngõ nhỏ âm u ẩm thấp, nơi đây mặt trời không chiếu tới, cô ta khoanh tay, nụ cười lạnh treo trên môi, sau lưng là đám giang hồ mặt sưng mày sỉa.