“… Đã ba năm kể từ lần gặp trước, đúng là lớp trẻ ngày nay giỏi thật, giờ cậu đã thành danh thế này rồi, đến cả tôi còn phải nể nang cậu đấy.”
“Ngài nói quá lời rồi,” Mục Trường Phong vẫn luôn nắm tay Triệu Từ Thấm, đối mặt với vị tiền bối trong giới chính trị, hắn chỉ khẽ cụp mắt, gương mặt trời sinh lạnh lùng cuối cùng cũng lơi lỏng đôi chút, “Chỉ là may mắn hơn chút so với người khác thôi.”
“Cậu nói thế lại làm người già như tôi đây hổ thẹn…”
Bill Bekler có vẻ rất thích thú với màn trò chuyện khách sáo giữa người Trung Quốc, ông ta cười mỉm đứng một bên quan sát. Cao Diễn Thanh quen biết ông ta trước, lập tức giới thiệu: “Vị này là tư lệnh biên phòng Nam Trung Quốc, Mục Trường Phong. Chắc hẳn hai người đã biết nhau lâu rồi.” Đoạn, ông quay sang nhìn Từ Tỉnh, “Còn vị này chính là hậu bối trẻ tuổi của giới tư pháp mà tôi rất xem trọng, Từ Tỉnh, cậu ấy rất hứng thú với tư pháp nước Pháp nên cố ý đến đây học hỏi một phen.”
Sau đó ánh mắt ông ngừng lại trên người Triệu Từ Thấm: “Vị này có phải là… bà Mục không?”
Tất cả mọi người xung quanh đều hướng mắt về phía cô.
Rõ ràng nơi đây đầy ắp tiếng nói cười rôm rả nhưng cô lại cảm thấy âm thanh bên tai trở nên xa xôi không rõ ràng.
Ánh đèn lung linh tại sảnh tiệc phản chiếu lên người cô, làm nổi bật làn da trắng muốt. Tay cô bị Mục Trường Phong nắm chặt, cứ đứng ngây ra nhìn Từ Tỉnh, môi hé mở.
“Tôi…”
Đương lúc Bill Bekler sắp sửa mở lời thì Từ Tỉnh lại đáp: “Không cần giới thiệu đâu, chúng tôi biết nhau.”
Từ đầu đến giờ anh vẫn giữ im lặng, trên mặt không hiện bất kì cảm xúc nào, khác hoàn toàn với thái độ mềm mỏng thường ngày.
Cao Diễn Thanh thầm cảm thấy bầu không khí có vẻ không đúng, nếu ông chịu nghe ngóng những lời đồn ắt sẽ biết nguyên cớ của việc này. Song ông chẳng mảy may tỏ tường, chỉ biết than thở: “Hoá ra cậu và Trường Phong đã biết nhau lâu rồi à…”
Và rồi, những lời ông chưa kịp nói chợt vướng nơi cuống họng.
Chỉ thấy Từ Tỉnh tiến lên trước, nhìn thẳng vào khuôn mặt trắng như tờ giấy của Triệu Từ Thấm, bỗng đưa tay ra nói với cô trước bao nhiêu ánh mắt: “Thấm Thấm, lại đây.”
Triệu Từ Thấm hít một hơi lạnh.
Mục Trường Phong đứng sát bên cô, hắn không nói lời nào nhưng bàn tay đang nắm lấy cô càng siết chặt thêm.
Trái với Mục Trường Phong, Từ Tỉnh không hề tỏ ra nóng nảy hay thúc giục, tựa như nếu cô không đến bên anh thì anh cũng chẳng lấy làm ngạc nhiên.
Luồng suy nghĩ rối ren cùng các ánh mắt quái lạ đua nhau đổ về khiến Triệu Từ Thấm không thể tự hỏi, cô cố sức dằn tay mình lại theo bản năng, chạy về phía Từ Tỉnh.
Một khắc sau, đôi môi mát lạnh nhẹ nhàng phủ xuống trán cô.
Từ Tỉnh đang cúi đầu hôn cô.
Cái chạm tuy ngắn ngủi như chuồn chuồn lướt nước nhưng lại chấn động hơn bất kỳ nụ hôn nào trước đó, khiến Triệu Từ Thấm đứng sững như trời trồng.
“Em ấy là ý trung nhân của tôi.” Từ Tỉnh ôm vai cô, thong dong đối mắt với Mục Trường Phong.
Xung quanh rơi vào tĩnh lặng.
Ngay cả một người con xứ sở lãng mạn như Bill Bekler cũng không lường được cục diện phức tạp này, Cao Diễn Thanh càng khỏi phải nhắc, ông ta trợn tròn mắt, quay sang nhìn Mục Trường Phong.
Chỉ thấy vị thiếu tướng trẻ tuổi không hề tỏ vẻ gì, ánh mắt sầm sì tựa như đang nhẫn nhịn điều gì, bất cứ lúc nào cũng có thể bộc phát.
Đúng lúc này, cách nơi họ đứng không xa chợt truyền đến tiếng hét thất thanh, chẳng mấy chốc lại có tiếng hô hoán nhốn nháo: “Không xong rồi! Ngài Nakagawa vừa bị ngã cầu thang, mau gọi bác sĩ đến đây!”