Triệu Từ Thấm trả tiền xe, bước vào ngõ nhỏ trong màn đêm. Sẩm tối, mùi củi gạo lan toả khắp không gian. Cô đi được một đoạn bỗng dừng lại, ngẩng đầu nhìn về phía căn hộ sáng đèn.
Hẳn là anh đã về.
Có lẽ vì cuộc trò chuyện với Mục Trường Phong mà giờ đây cô thấy lòng rối bời. Cô biết chỉ cần bây giờ cô về nhà, Từ Tỉnh sẽ ló đầu ra khỏi bếp mừng cô, họ sẽ yên lặng dùng bữa dưới ánh đèn ấm cúng, sau đó ngồi một góc chuyện trò quên thời gian, không chừng anh sẽ tặng cô một nụ hôn dịu dàng thân mật.
Nhưng cảm giác thỏa mãn bình yên đó đã dần phai, cô thấy mình lại ngồi ngây người trên hành lang heo hút, gió vờn tung làn tóc dài của cô, mà trong tay cô đang vò chặt một phong thư.
Đó là thời khắc cuộc hôn nhân của cô và Mục Trường Phong sắp đi đến hồi kết.
Bao khổ sở, tuyệt vọng vây khốn tấm thân hao mòn, cô không hề biểu hiện bất thường, nhưng máu thịt dưới da như có dao cứa qua, đau đến quặn thắt.
Dường như cô nghe thấy một âm thanh đang không ngừng nhắc nhở: “Triệu Từ Thấm, mày nhìn mà xem, đây chính là kết cục của việc yêu một người đấy. Mày không thể… cũng không được phép dẫm lên vết xe đổ.”
Vậy thì, chuyện bây giờ tính làm sao cho đặng?
Cô chỉ là một phép thử đối với Từ Tỉnh, nhưng lại trót trao chân tình cho anh?
Triệu Từ Thấm mờ mịt nghĩ, cô bước trên hành lang, rồi dừng trước cửa nhà.
Cửa bật mở ngay tức khắc, Từ Tỉnh xuất hiện ngay trước mắt cô.
“Vừa nãy thấy em cứ thẩn thơ dưới lầu, nghĩ gì mà chú tâm thế?” Tay áo sơ mi Từ Tỉnh xắn lên phô ra cổ tay gầy nhưng có lực, có lẽ anh đang nấu dở tay, trên mu bàn tay còn ẩm hơi nước.
Anh muốn nắm tay cô song cô lại rụt về, tỏ vẻ né tránh.
Từ Tỉnh như không chú ý đến sự khác thường ấy, tự nhiên thu tay lại: “Sao nay em về trễ thế?”
Triệu Từ Thấm đáp chiếu lệ: “Em ở phòng tranh không để ý thời gian.”
Bữa chiều nay rõ ràng phong phú hơn thường ngày, thịt phi lê, cá hấp cộng thêm hai món rau xào. Nhằm tốt cho dạ dày của cô, anh còn đặc biệt nấu thêm một phần cháo hải sản cho dễ tiêu. Thật ra tâm trạng Triệu Từ Thấm thế nào rất dễ nhìn ra, tuy lúc ăn cơm cô không nói chuyện nhưng khi vui sẽ ăn khá nhanh chứ tuyệt đối không gắp từng miếng bỏ miệng như bây giờ.
Từ Tỉnh ăn xong cũng không vội dọn dẹp mà chủ động gợi chuyện: “Em đã đặt vé tàu đi Bắc Kinh chưa?”
“Em chưa,” Triệu Từ Thấm đáp, “Ngày mai em nhờ Tần An Mai vậy.”
Anh lại hỏi tiếp: “Em đi một mình đúng không? Vừa khéo gần đây anh cũng ít nhận án, có thể bớt chút thời gian đi với em mấy ngày. Hiện tại thế cục phức tạp, để em ra ngoài một mình anh không yên tâm.”
Cô nhìn anh không nói, môi giật giật, nom có chút do dự.
Nhưng lý trí đã chiến thắng phút giây chần chờ.
“… Không cần đâu,” Như có gì đó chẹn ngang cổ, Triệu Từ Thấm vẫn tiếp tục giải thích: “Anh không cần phải vì em mà thay đổi sinh hoạt của mình, dù sao hai ta…”
Cô muốn nói hai ta sẽ không kết hôn, không sinh con đẻ cái, nếu một ngày nào đó có chia tay cũng không dính líu gì nhau. Nhưng chẳng hiểu vì sao nhìn gương mặt không buồn không vui của Từ Tỉnh, cô vẫn không thể thốt thành lời.
Đúng lúc này, tiếng gõ cửa vang lên.
Là người phụ nữ sống ở căn hộ sát bên, họ Cát.
Thím Cát vừa trông thấy Từ Tỉnh ra mở cửa bèn lớn tiếng nhờ: “Luật sư Từ, bóng đèn nhà tôi hỏng rồi, đàn ông trong nhà nay lại đi vắng hết, tôi đành mạo muội sang đây phiền cậu ghé qua xem thử như thế nào. Trong nhà giờ đen như mực ấy, làm gì cũng bất tiện.”
Bà ta vừa dứt câu thì liếc vào trong, tầm mắt dừng trên người Triệu Từ Thấm: “… Có khách ở đây à?”
Cơ thể Triệu Từ Thấm hơi cứng lại.
“Vâng,” Chỉ nghe giọng nói ôn tồn của Từ Tỉnh truyền đến, “Là ý trung nhân của tôi.”