Rõ ràng anh rất mực dịu dàng, nhưng từng cử chỉ đều đem đến cảm giác giam cầm khó bề trốn thoát.
Hai má Triệu Từ Thấm hây hây.
Cô đưa tay cởi cúc áo cho anh nhưng bị anh bắt lấy.
“Dùng miệng,” Anh nói, ánh mắt rơi trên làn môi cô, “Được không em?”
Triệu Từ Thấm thoáng bần thần.
Khoảng cách gần gũi thế này đủ để phóng đại khuyết điểm của một người, nhưng Từ Tỉnh thì không. Mắt mũi miệng anh gần như hoàn mỹ, nhất là cằm, đường cong vô cùng sắc nét. Một khi đến gần, hormone đàn ông cùng vẻ nhục dục như có như không càng tăng lên gấp bội, cô cười nhu mì, “Nếu em không chịu thì sao?”
Anh đáp gần như ngay tắp lự, “Vậy Thấm Thấm cố học vì anh nhé…”
Đoạn anh ngưng bặt.
Vì Triệu Từ Thấm đã cúi xuống, đôi môi mềm mại phủ lên trái cổ anh.
Không dừng lại ở đó, cô trườn xuống, hơi thở ướt át sượt qua xương quai xanh, đầu răng ngậm cúc áo sơ mi, cẩn thận kéo ra ngoài.
Từ Tỉnh ngửa cổ, lồng ngực đập như trống dồn, ngón tay siết chặt eo cô.
Cô vờ như không thấy sự khác thường nơi anh, tiếp tục việc dang dở. Nhưng vì luống cuống nên nước bọt theo khoé môi nhểu xuống vòm ngực rắn chắc của người đàn ông.
Chiếc cúc đầu tiên được giải thoát, mọi chuyện dần trôi chảy hơn nhiều. Cô từ tốn trượt xuống đùi anh, dừng bên khoá quần.
Từ Tỉnh muốn đẩy cô ra nhưng không thể, ngầm dung túng cho hành vi gần như thị uy của cô.
Chờ đến lúc hơi thở khiến lòng người rung động kia mỗi lúc một gần, biết cô muốn làm gì, anh mới bật tiếng thở dốc, toan kéo cô lên: “Em…”
Nhưng đã quá muộn.
Chóp mũi Triệu Từ Thấm cọ lên dục vọng cứng rắn, vì đã có kinh nghiệm lần trước nên cô thuần thục kéo khoá quần. Ngay khi vật nam tính được phóng thích, cô nhìn nó trân trân.
… Cô bị g/ậy th/ịt nóng bỏng quất lên mặt, thậm chí thấy rõ mồn một chất lỏng rỉ ra từ lỗ sáo.
Từ Tỉnh ôm cô đến bên giường.
Vẫn là tư thế nữ trên nam dưới, nhưng khác biệt ở chỗ anh đã trần như nhộng, thứ duy nhất còn lại chính là băng gạc quấn trên tay và ngực. Còn váy ngủ của Triệu Từ Thấm vẫn vẹn nguyên không hư tổn.
Tay Từ Tỉnh ghì chặt thắt eo cô, hô hấp gấp gáp, khàn giọng dụ dỗ: “Thấm Thấm, cởi váy ra đi em.”
Triệu Từ Thấm làm theo.
Ngắm cô trút bỏ quần áo là một loại hưởng thụ, xương đòn, eo mảnh, đùi thon thả nõn nà lộ dần dưới lớp váy. Đôi gò bồng nẩy nở tràn trề, bờ mông căng mẩy, cùng với đó là khe rãnh nhẵn nhụi e ấp đẫm mật yêu.
“Ngồi lên đi em.” Từ Tỉnh hổn hển ra lệnh.
Chẳng hay có phải cô đang nghịch ngợm trêu anh hay không, nhưng cô không làm theo ngay. Cô tránh vai phải bị thương, nằm sấp trên người anh, môi gần như chạm môi, thỏ thẻ: “Vết thương của anh thật sự không sao chứ?”
Từ Tỉnh ghì chặt cô hơn: “Không sao.”
“Vậy anh đừng nhúc nhích.” Cô dặn.
Cô thong thả ngồi dậy, đảo mắt qua khuôn mặt tuấn tú cùng thắt lưng săn chắc của người yêu, sau đó nâng mông để động hoa từ từ nhấm nháp đầu nấm.
Tựa như một bậc thầy kiên nhẫn, mặc cho nước nôi chảy lênh láng trên thanh sắt hừng hực vẫn miệt mài cọ sát. Đến khi bàn tay bên thắt eo tê rần, cô mới để mình nuốt trọn dương v/ật đã sớm nổi giận đùng đùng của anh.