• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngoài dự đoán, Từ Tỉnh không tiếp tục truy cứu, cũng không tỏ ra thất vọng. Anh khống chế cảm xúc của mình vô cùng tốt, chỉ khẽ chau mày một chút nhưng rất nhanh đã trở về bình thường, quay sang nhìn cô.

Một hồi sau, anh chỉ đáp “Ừ”.

Nếu để ý, đây là câu trả lời không để lộ bất kỳ cảm xúc nào. Nhưng tim cô phảng phất như bị thứ gì cứa phải, không quá đau, thậm chí còn chẳng rỉ máu, nhưng vết thương ấy vẫn thời khắc nhắc nhở cô rằng nó thật sự tồn tại. 

Lại thêm một lát nữa, cô toan mở miệng mấy lần nhưng lại không biết phải nói gì. Họ cứ thế giằng co cho đến tận khi buổi tiệc tiếp diễn, đội cảnh vệ bên ngoài cũng biến mất, khách khứa được tự do ra vào.

Triệu Từ Thấm rời đi trước.

Chuyện cô ra ngoài cùng Mục Trường Phong người trong nhà biết cả, ngoại trừ Khương Giác cứ năm lần bảy lượt muốn nói lại thôi, những người còn lại đều biết ý giữ im lặng. Đêm nay trong nhà có khách tới, Triệu Thành Kỳ thay A Khoan ngồi ghế lái, thấy Triệu Từ Thấm bước đến, cậu nhanh nhảu mở cửa xuống xe vẫy tay với cô. 

Đợi cô lại gần, Triệu Thành Kỳ mới hỏi: “Chị, chuyện gì xảy ra vậy? Vừa nãy em thấy nhiều cảnh vệ tiến vào lắm, em còn lo anh rể… À, lo anh ta gây chuyện liên lụy chị.”

Mặc dù Mục Trường Phong có thực quyền, song đại bộ phận người dưới trướng hắn đều tập trung ở phương Nam. Còn chế độ quân quyền lẫn chính quyền ở Thượng Hải lại tương đối phức tạp, không thể đảm bảo vạn sự xuôi chèo.

Triệu Từ Thấm giải đáp thắc mắc của cậu: “Đúng là có chuyện, nhưng không liên quan gì đến chúng ta cả.”

Chẳng hiểu sao, Triệu Thành Kỳ nhận ra tâm trạng cô không vui, cậu gãi mũi, rất biết điều không hỏi han về Mục Trường Phong, tiếp lời cô: “Vậy à, thế thì được.”

Trước khi lên xe, Triệu Từ Thấm quay lại nhìn về sau lần cuối.

Từ Tỉnh đang đứng ở nơi xa.

Tuy Nakagawa Shinyu được xác nhận là vì say rượu nên té ngã cầu thang, nhưng dù sao cũng là chuyện xảy ra giữa buổi tiệc, người rời khỏi hiện trường không ít, cho nên cô có nhìn thấy anh cũng là lẽ thường.

Ánh trăng hòa với ánh đèn phủ lên vai anh, ở khoảng cách này cô không tài nào nhìn thấy vẻ mặt anh. Nhưng không hiểu vì sao cô tin tưởng, giờ khắc này anh cũng đang dõi mắt nhìn cô.

Nhưng anh không giữ cô lại.

Anh không bước đến, dịu dàng thân mật nắm lấy tay cô, kéo cô về nhà cùng anh.

“Chị ơi?” Triệu Thành Kỳ đã lên xe, vừa khởi động xe vừa dợm hỏi.

Bấy giờ cô mới sực tỉnh.

Chiếc xe màu đen dần khuất bóng cuối con đường, rất nhanh đã đến dinh thự.

Hiếm khi nào nhà họ Triệu tề tựu đông đủ cả bốn thành viên như lúc này, Triệu La Tự còn đỡ, vẫn bình tĩnh thưởng trà đọc báo, ngẫu nhiên tán gẫu vài câu, nhưng ý cười nơi đáy mắt Khương Giác không sao giấu được. Triệu Từ Thấm ép bản thân ngừng suy nghĩ miên man, bồi chuyện với họ một lát mới trở về phòng.

Căn phòng ngủ gắn liền với tuổi thơ cô tốt hơn nhiều nơi ở đường Trung Khánh, chiếc giường lớn êm ái, mặt đất trải thảm nhung. Trong phòng ngủ có phòng tắm, mở cửa sổ ra là có thể trông thấy cả vườn hoa cúc, thế nhưng chẳng hiểu sao cô chỉ thấy trống vắng.

Cô thảng thốt tiến lên mở cửa sổ.

Gió đêm ùa vào phòng, chung quanh yên tĩnh không tiếng động.

Thật ra khi quyết định ly hôn với Mục Trường Phong, đúng là vì danh tiếng của hắn quá lớn nên dù có là luật sư nổi tiếng cũng không dám nhận. May sao cô ra tay hào phóng nên cũng gặp được vài người, Từ Tỉnh là người ít kinh nghiệm nhất trong số họ, nghe nói anh chỉ vừa lấy chứng chỉ hành nghề không lâu.

Nhưng một tân binh mới nổi trong ngành như thế lại là người đầu tiên thuyết phục được cô.

Trong văn phòng luật tươm tất, Từ Tỉnh buông đôi chân đang bắt tréo, đứng dậy cười với cô, “Cứ vậy đi, văn phòng luật sẽ lập ba bản thỏa thuận cho chúng ta, tuy nhiên tôi có một yêu cầu.”

Cô ngẩng đầu nhìn anh: “Anh cứ nói.”

Từ Tỉnh đứng ngược sáng, ánh nắng chiếu vào từ ô cửa tôn trọn vóc dáng vững chãi cao ngất của người đàn ông.

Nụ cười bên khóe môi anh chợt tắt, nhưng trông anh vẫn vô cùng hòa nhã, lại không mất đi sự nghiêm túc vốn có: “Vì trước mắt ngài Mục không ở Thượng Hải nên từ khâu nộp hồ sơ khởi kiện đến lúc mở phiên tòa xét xử có lẽ sẽ mất nhiều thời gian. Nếu tôi đã nhận vụ này, dẫu cho tương lai có phát sinh chuyện gì cũng hy vọng cô Triệu không nên nửa đường lùi bước.”

Yêu cầu này hợp tình hợp lý.

“Tôi biết không có luật sư nào muốn công sức của bản thân bị phí hoài, và tôi cũng sẽ không thay đổi quyết định của mình.”

Từ Tỉnh cười không nói.

Thời điểm đó cô đâu hay rằng mình sẽ có mối liên kết sâu sắc như vậy với anh.

Xuyên suốt nửa năm diễn ra vụ kiện, họ cũng không thường xuyên gặp mặt. Lần nào hội ngộ cũng chỉ vì có tài liệu cần thiết trao đổi, nói với nhau đôi ba câu đầy xa cách, thậm chí còn không tính là bạn bè. Thế nên việc Từ Tỉnh đột nhiên thổ lộ với cô sau khi ly hôn khiến cô cảm thấy vô cùng hoang đường.

Anh thật sự thích cô ư?

Nếu thích, vậy chuyện ấy bắt đầu từ bao giờ? Tại sao cô chưa từng cảm nhận được?

Lặng người trong chốc lát, Triệu Từ Thấm quyết không nghĩ nữa, cô xoay người định đi tắm thì bỗng nghe thấy âm thanh sột soạt sau cửa, có người bên ngoài. 

Cô toan hô lên theo bản năng thì một bàn tay bất ngờ duỗi đến bịt miệng cô lại.

Luồng hô hấp nhẹ nhàng áp vào tai, mang theo ngữ điệu quen thuộc đến vô hạn: “Đừng sợ, là anh.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK