Anh trèo một tầng lầu để tìm cô.
Bàn tay trên môi nới lỏng, nét mặt Triệu Từ Thấm thay đổi xoành xoạch, cô bắt lấy tay Từ Tỉnh theo thói quen: “Anh mau vào trong đi.”
Tuy phòng của cô chỉ ở tầng hai nhưng nếu để bị ngã thì chắc chắn thương tích không nhẹ, vả lại bên ngoài dinh thự còn có hai bảo vệ gác đêm, chỉ cần sơ hở là bị tóm như chơi.
Từ Tỉnh lẹ làng nhảy xuống khỏi bệ cửa, anh đứng bên cửa sổ vốn đã cách cô rất gần. Vì đêm nay phải đi dự tiệc nên quần là áo lượt phẳng phiu. Anh nhìn cô bằng ánh mắt nồng nhiệt, đôi đồng từ sáng rỡ hơn cả những vì sao trời, khác hẳn với điệu bộ xa cách khi nãy.
“Bị anh dọa rồi à?” Từ Tỉnh mở lời trước tiên.
Triệu Từ Thấm không nói không rằng, trưng ra vẻ mặt tái nhợt mà nhìn anh, bẵng đi một lúc mới hỏi: “Sao anh lại đến đây?”
Hô hấp cô dồn dập, “Sao không đi bằng cửa lớn, nhỡ có chuyện thì sao?”
Dường như Từ Tỉnh đã quên mất rằng họ đang giận dỗi nhau, còn có tâm tư trêu cô, “Bây giờ mà đi cửa chính thì thể nào cũng bị bố mẹ em đánh đuổi đi mất. Ấn tượng đầu tiên kém thì sau anh muốn cầu hôn em chắc còn khó hơn.”
Hai từ “cầu hôn” phiêu đãng bên tai Triệu Từ Thấm, cô thoáng giật mình, ngập ngừng một chặp mới nói: “Em còn tưởng anh giận cơ.”
Từ Tỉnh không đáp ngay.
Đôi mắt lấp láy nhìn Triệu Từ Thấm, bóng đêm ngoài cửa sổ đã làm tan chảy chút lạnh lùng còn lại trong anh, chỉ để lại làn sóng tình miên man đủ khiến người ta chết chìm.
Lại đợi một hồi, Từ Tỉnh mới cúi người, bàn tay miết nhẹ gáy cô, trán tì trán, “Đúng là có tức giận thật, bất kỳ gã đàn ông nào nhìn thấy người mình yêu thân mật với tên khác đều sẽ tức giận cả. Nhưng anh lại thấy hạnh phúc hơn bao giờ hết.”
Anh thuận thế cọ mặt cô rất đỗi thân mật, ngọt ngào bổ sung: “Thấm Thấm, cảm ơn em vì lúc đó đã đến bên anh.”
“…”
“Em không biết đâu, lúc ấy anh thật sự nghĩ rằng em sẽ không để ý tới anh, sẽ xem anh như một người xa lạ, giữ khoảng cách với anh. Dẫu sao em và anh ta…” Dường như anh muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn thôi, chỉ còn âm cuối vương vấn nơi đầu môi.
Liệu đây có phải một giấc mơ không nhỉ? Triệu Từ Thấm thầm nghĩ trong cơn mụ mị.
Rõ ràng đó là lỗi của cô cơ mà, sao anh vẫn dịu dàng đến thế?
Sau khoảng lặng kéo dài, cuối cùng cô cũng lấy lại giọng nói, ngón tay níu góc áo sơ mi người đàn ông, giọng điệu xen lẫn chút nóng nảy: “Chuyện của em và anh ta đã qua rồi.”
“Ừ, anh biết.” Bàn tay anh dời xuống, vuốt ve cổ cô như trấn an.
“Hôm nay em tham gia buổi tiệc cùng với anh ta là vì…”
Không đợi cô nói xong, Từ Tỉnh đã ngắt lời: “Nếu như không thể nói thì không cần nói anh biết đâu, anh tin tưởng em.”
Triệu Từ Thấm ngây ngẩn cả người.
Lại nghe giọng anh vang lên, trầm và rành mạch: “Ban nãy thật ra anh tin em rồi, chẳng qua là bị cơn ghen chiếm cứ nên mới cố tình không để ý đến em,” Anh nói với vẻ tự giễu, hoàn toàn không bận tâm việc mình đang phơi bày nội tâm trước mặt cô, “Trước đó anh vẫn nghĩ mình đã là một gã đàn ông trưởng thành, anh có thể theo đuổi em, có thể quản lý tốt cảm xúc của mình. Nhưng tối nay anh đã nhận ra rằng anh vẫn còn kém lắm, ít nhất là khi đối diện với em, lần nào anh cũng thua tan tác.”
“Anh xin lỗi,” Từ Tỉnh dùng ngón cái vuốt ve vầng trán cô, “Lần sau anh sẽ không thế nữa.”
Khi nói những lời này, mắt anh vẫn đong đầy dịu dàng, hô hấp nhẹ nhàng phủ lên môi cô.
Đại não Triệu Từ Thấm hoàn toàn trống rỗng.
Cô có thể cảm nhận được lỗ hổng trái tim được lấp đầy từng chút, một lần nữa khôi phục nhịp đập, thế giới hóa thinh không.
Gợn gió đêm đem theo hương hoa tiến vào phòng.
Đúng lúc này, ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa: “Chị ơi, chị đã ngủ chưa ạ?”