• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sự xuất hiện của Triệu Từ Thấm gây hoang mang cho đám côn đồ, chúng dáo dác nhìn nhau, không biết nên xử trí thế nào. Còn Từ Tỉnh vẫn nhìn cô chăm chú, vì đứng trong góc nên nét mặt căng thẳng khuất trong bóng tối, vẻ kiềm chế lộ rõ hơn so với bình thường. Vô hình trung, nét chật vật toát ra từ đôi mắt sâu hút kia.

Yến Vân Âm chợt tỉnh táo lại.

Anh đang căng thẳng.

Một Từ Tỉnh không màng sinh tử, thậm chí vài giây trước thôi còn muốn giết chết cô ta. Thế mà nay lại tồn tại điểm yếu, trù trừ không ra tay. Mà điểm yếu của anh hiển nhiên là người phụ nữ yêu kiều vận sườn xám yếu đuối mỏng manh trước mắt này.

Yến Vân Âm nhìn thẳng Triệu Từ Thấm, ánh mắt cất giấu châm chọc, “Vị này hẳn là bà Từ nhỉ.”

“Chúng ta có nhiều chuyện cần nói lắm đây,” Cô ta kiệt lực lờ đi cảm giác khó chịu nơi cổ họng, cất giọng khàn khàn, “Cô biết chứ? Trước khi tôi sang Anh, Từ Tỉnh là vị hôn phu của tôi.”

Ở nơi Từ Tỉnh có thể thấy được, nét mặt Triệu Từ Thấm thoáng ngẩn ra.

Cô dường như không thể tin nổi, quên cả việc hô hấp.

Từ Tỉnh nhắm mắt, anh gằn giọng, “Cô câm miệng.”

Cô ta cười tươi rói, khát khao chiến thắng đánh sâu vào tâm lý khiến cả người run lên bần bật.

“Từ khi tôi lên mười hai, anh ta vẫn luôn theo chân tôi. Tôi đưa ra yêu cầu nào anh ta cũng hoàn thành xuất sắc. Vô số lần tôi gặp nguy, chính anh ta là người đầu tiên chắn trước mặt tôi, vào sinh ra tử chỉ vì tôi. Đừng tưởng bây giờ anh ta hiền lành mà lầm, trước khi khoác lên vỏ bọc luật sư hào nhoáng, anh ta chính là một kẻ như vậy đấy…”

Chưa dứt câu, cổ họng cô ta đột nhiên bị kẹp chặt, mặt cắt không còn giọt máu, song cô ta vẫn cắn răng rít từng lời: “Một tay thuộc hạ hạ đẳng như vậy… Trung thành giống… một con chó…”

Từ Tỉnh lườm cô ta, ra sức siết chặt tay hơn nữa: “Tôi nói, câm miệng.”

Anh như mặt hồ không gợn sóng, như thể lời Yến Vân Âm hoàn toàn không đả động đến tinh thần anh. Nhưng thật ra cơ thể bên dưới lớp áo đã hóa đá từ lâu, năm ngón tay trắng bệch.

Yến Vân Âm đau đớn ngửa cổ, nghiễm nhiên sắp chầu trời. Đám côn đồ xung quanh đã sẵn sàng rút súng lên đạn, quyết một phen sống mái.

Triệu Từ Thấm hít sâu, cố tìm lại giọng nói giữa luồng suy nghĩ quay cuồng: “Từ Tỉnh, lại đây với em.”

Cô nhìn người đàn ông hẵng còn đứng đó, “Trước khi đi anh còn hẹn em ghé văn phòng luật tìm anh mà, giờ em đến sớm, anh không muốn đi với em à?”

Từ Tỉnh nới lỏng tay, anh đứng yên như chân mọc rễ, cổ cứng ngắc, ngay cả việc quay đầu nhìn cô cũng không làm được. 

Không ai hay biết, giữa họ luôn tồn tại bức tường vô hình không cách nào vượt qua. Dù anh có cố đến bên cô đi chăng nữa, vách ngăn này sẽ không tự biến mất, nó ngày một lộ rõ giữa thực tế phũ phàng.

Triệu Từ Thấm vờ như không nhận ra sự khác lạ của anh: “Em không biết giữa hai người xảy ra chuyện gì, càng không rõ quá khứ của anh. Nhưng mặc kệ cô ta có nói thế nào thì em chỉ tin mình anh.”

Giọng cô dịu dàng kiên định nhưng vô cùng hồn hậu, chỉ nghe thôi cũng đủ xoa dịu cảm giác quạnh vắng trong tim. Bầu không khí ngột ngạt giăng kín căn ngõ nhỏ, từng nhịp chân dồn dập từng bước áp sát.

Từ Tỉnh nghẹn giọng, anh chưa chịu buông tha Yến Vân Âm, chỉ cụp mắt đứng yên.

Hồi sau, anh bình tĩnh thừa nhận: “Những gì cô ta nói đều là sự thật.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK