Sáng sớm, ánh nắng rải khắp căn phòng, áo sơ mi của Từ Tỉnh cởi một nửa. Y tá đứng một bên xử lý vết thương, song tầm nhìn của anh vẫn dán chặt lên Triệu Từ Thấm.
Có lẽ ánh mắt ấy quá mức nổi bật, lại quá đỗi kìm nén như chứa đựng vô vàn cảm xúc chưa kịp giãi bày khiến y tá bất giác ngoái ra sau vài lần, tăm bông cầm máu trong tay không cẩn thận đụng vào miệng vết thương.
Nhưng Từ Tỉnh vẫn thản nhiên như không, mày còn không buồn chau, phảng phất như liệt mất dây thần kinh đau đớn. Y tá rối rít xin lỗi: “Xin lỗi, tôi sẽ để ý hơn.”
Y tá tiếp tục cẩn thận xử lý nốt vết thương, dặn dò thêm những điều cần lưu ý, sau đó mới rời khỏi phòng bệnh.
Không gian nhất thời chìm vào yên tĩnh.
Từ Tỉnh không nói tiếng nào khoác áo sơ mi vào, suốt từ đầu đến giờ anh vẫn nhìn Triệu Từ Thấm chăm chú, tựa như sợ cô sẽ rời đi.
“Từ Tỉnh,” Triệu Từ Thấm bước đến ngồi bên giường bệnh, dịu giọng hỏi, “Vì sao lại rời đi sớm như vậy?”
“…”
Cô ngồi cách anh không quá xa, hơi thở phiêu đãng trong không khí, nhưng dù vậy, cảm xúc của Từ Tỉnh vẫn trống rỗng.
Ngón tay đang cài cúc ngừng lại.
Triệu Từ Thấm lại hỏi: “Có phải anh phát hiện ra chuyện gì nguy hiểm nên mới chọn cách đối mặt một mình không?”
Chất giọng êm dịu của cô sượt qua tai, không trách móc cũng chẳng truy vấn như anh đoán, Từ Tỉnh ngạc nhiên nhìn cô, cứng ngắc xử lý xong chiếc cúc cuối cùng. Sau rốt, anh hít sâu một hơi, hỏi: “… Em, không sợ anh à?”
Triệu Từ Thấm thảng thốt, cô vừa phát hiện ra thái độ của Từ Tỉnh có vẻ khác thường.
Áo sơ mi trắng trên người bị nhuộm đỏ, ngón tay chi chít những vết xước cùng vết bầm tím đậm nhạt khác nhau, hiện rõ hơn sau khi bôi thuốc. Tuy khuôn mặt anh vẫn luôn bình tĩnh nhưng nếu để ý sẽ nhận thấy mỗi lần cô chủ động nhìn vào mắt anh, anh sẽ né tránh theo bản năng. Sau đó lại gắng gượng đè nén cảm giác xúc động ấy, tựa như phạm nhân đang chờ xét xử.
“Tại sao phải sợ anh?” Triệu Từ Thấm nhẹ nhàng cầm lấy tay anh.
Từng câu chữ đều quá đỗi khó khăn với Từ Tỉnh giờ phút này, nhưng anh vẫn nói: “Em tận mắt thấy anh giết người.”
“Nhưng y muốn giết anh mà, đúng chứ?” Triệu Từ Thấm xích lại gần, học theo dáng vẻ anh, cô áp trán mình lên trán anh. Cho dù mùi máu tươi lẫn mùi nước khử trùng vẫn vương trên người anh, cho dù cơ thể anh cứng còng không kịp đáp lại, cô vẫn chẳng mảy may để tâm.
Cô ngừng một thoáng, lại nói: “Hơn nữa, em lo cho thương tích của anh hơn, những chuyện khác chỉ là thứ yếu.”
Chút lo âu cuối cùng cũng bị sự dịu dàng cực hạn xua tan, trái tim Từ Tỉnh dần nóng lên.
Ngay sau đó cô lại nói, “Nhưng em thật sự giận lắm đấy, nếu hôm nay em không tìm ra anh thì anh lại định làm gì nữa? Tỏ vẻ như không có việc gì giấu diếm mọi chuyện, cũng không thèm đến bệnh viện luôn đúng không?”
“…”
Nếu là trước kia, Từ Tỉnh có vô vàn kiểu cách để trấn an cô, thuận tiện tìm đại một lý do nào đó bào chữa cho mình. Nhưng giờ khắc này, cổ họng anh như có gì đó chắn ngang, một câu cũng khó thốt thành lời.
Cũng may Triệu Từ Thấm chỉ muốn hỏi han chứ không thật sự ép anh trả lời, hai người lẳng lặng ôm nhau trong bệnh viện.
“Thấm Thấm,” Thật lâu sau, thấy cô sắp đứng dậy, Từ Tỉnh chợt hỏi một câu không đầu không đuôi, “Nếu một ngày em phát hiện ra anh không phải như em nghĩ, liệu em còn có thể thích anh như bây giờ chứ?”
Câu hỏi này rất kỳ quặc.
Ngoài dự liệu, Triệu Từ Thấm cũng không hỏi nhiều, thậm chí không mất đến một giây suy nghĩ, ý cười chậm rãi hiện hữu trên khuôn mặt: “Chắc chắn rồi.”