Phố Văn Lai vào chiều tối vô cùng nhộn nhịp và tấp nập. Có người thích đến để thử vận may, có người thì chỉ thuần túy là đến để xem phố xá, cũng có người đến để tìm một món đồ đặc biệt cho riêng mình. Sau giờ cơm chiều, hầu như người người, nhà nhà đều đổ đến phố Văn Lai dạo chơi.
Dương Tử Mi trong bộ đồng phục của trường trung học Nam Thành cũng xuất hiện ở phố Văn Lai. Mái tóc đen mượt, dài đến thắt lưng vốn thường được xõa xuống kia hôm nay lại được buột thành kiểu tóc đuôi ngựa khỏe khoắn và năng động.
Với trang phục và kiểu tóc rất đỗi bình thường đó nên Dương Tử Mi cũng không khác gì các thiếu nữ bằng tuổi khác.
Dương Tử Mi hòa vào dòng người dạo chơi trên phố Văn Lai và không ngừng đưa mắt dò tìm xem trong các quầy hàng bày bán hai bên phố kia có đồ cổ thật hay không.
Chỉ tiếc là tất cả đều là đồ giả hoặc là hàng nhái, không có chút giá trị nào. Chủ các quầy hàng đều nhờ vào ba tấc lưỡi điệu nghệ của mình để dụ những vị khách nhẹ dạ cả tin. Được bao nhiêu hay bấy nhiêu.
Đi hết một vòng mà vẫn không tìm được thứ gì, Dương Tử Mi khẽ lắc đầu. Đang định đến Mặc Hiên thì bỗng nhiên nghe có tiếng cãi nhau gần đó.
- Không ngờ là một người nhìn có vẻ hiền lành, chân chất như em trai này đây lại đem đồ giả ra lừa tôi. Còn nói đây là tháp Hạo Thiên đời nhà Hán gì đó, nhưng thật ra đây chỉ là hàng giả. Giờ tôi trả hàng lại thì hãy trả lại cho tôi ba ngàn đi chứ.
Người đàn ông nào đó tức giận nói.
- Thuận mua vừa bán thôi mà. Là do anh không có năng lực giám định, giờ sao lại trách tôi chứ?
Giọng một người khác cãi lại.
- Phải đó, khách hàng đến đây mua đồ đều phải dựa vào con mắt xem hàng của mình. Anh không có năng lực giám định, mua trúng hàng giả giờ lại đòi trả hàng. Vậy sau này chúng tôi còn làm ăn buôn bán gì được nữa nếu ai cũng như anh? Nếu như anh may mắn mua được hàng thật thì chúng tôi cũng đâu có đòi lại được đâu, đúng không?
Chủ quầy hàng kế bên cũng lên tiếng bênh vực người bán hàng nọ.
- Chứ gì nữa. Với năng lực và thái độ này mà anh còn dám đến đây để thử vận may sao?
- Các người... Các người thật quá đáng... Các người biết tôi là ai không?
- Anh là ai, nói thử xem?
- Cậu tôi là cục trưởng Cục Quản Lý Đô Thị. Tôi sẽ nói chú tôi phạt các người cho biết!
- Xời!
Cảnh này rất quen thuộc với Dương Tử Mi. Kiếp trước cô đã từng chứng kiến cảnh này. Không ngờ kiếp này cô lại chứng kiến một cảnh giống y chang như thế.
Kiếp trước, khi xảy ra cãi vã, cô cũng hiếu kỳ bu vào xem.
Cô nhớ lúc đó có một người đàn ông mua một cái tháp bằng sắt đen đúa cao khoảng mười centimet với giá ba ngàn ở quầy hàng của Chu Tam Thư. Nửa ngày sau, vị khách nọ lại quay lại nói là Chu Tam Thư bán hàng giả cho ông ta và muốn trả hàng.
Đương nhiên là Chu Tam Thư không đồng ý nên hai bên mới cãi nhau.
Cuối cùng, người khách nọ tức giận gọi một đám nhân viên quản lý đô thị đến phá nát quầy hàng của Chu Tam Thư.
Vì quá tức giận nên Chu Tam Thư đã làm liều xông vào đánh nhau với họ. Kết quả là Chu Tam Thư bị một người nào đó đạp trúng ngay ngực. Cú đạp mạnh gây xuất huyết nội. Mấy ngày sau, Chu Tam Thư nôn ra máu và chết tức tưởi ở nhà.
Chuyện đó từng một thời làm xôn xao cả phố Văn Lai.
Giờ, lịch sử lặp lại nên Dương Tử Mi cũng không đành để Chu Tam Thư kia về chầu tổ tiên một cách oan ức như thế,
Chu Tam Thư còn một mẹ già bảy mươi tuổi, đồng thời một mình anh còn phải nuôi vợ đang bệnh nặng cùng hai đứa con nhỏ. Cái chết của anh khiến cả gia đình anh rơi vào cảnh khó khăn, túng quẫn.
Vì kiếp trước đã trải qua nỗi đau cửa nát nhà tan, thế nên tuy không phải bao dung, độ lượng và tốt bụng như Quan Âm Bồ Tát nhưng Dương Tử Mi không nỡ để bi kịch kia xảy ra.
Nghĩ thế nên cô vội chen chân vào đám đông nhân lúc hai bên đang sắp xông vào đánh nhau.
Nhưng, khi nhìn thấy cái tháp sắt, nguyên nhân của cuộc cãi vã kia, hai mắt cô lập tức sáng lên.
Rõ ràng là cái tháp đó bên ngoài được cố ý làm cho cũ đi, hơn nữa kỹ thuật gia công cũng rất thô. Chỉ cần khách hàng biết xem hàng một chút là có thể phát hiện nó là một món đồ được cố ý làm cho cũ đi để giống đồ cổ.
Tuy nhiên, dưới thiên nhãn của Dương Tử Mi, cái tháp kia hoàn toàn là một vật khá khác biệt.