- Ông cố ngoại, nói cho con biết được không, rốt cuộc ngày đó chuyện gì đã xảy ra với bà nội?
Dương Tử Mi thật thà hỏi thăm.
Tăng Chấn Long nhìn cô một hồi, nghiêm nghị nói.
- Con nít con noi, không cần phải biết nhiều chuyện của người lớn làm gì.
- Ông cố ngoại, con đâu còn là con nít nữa, vừa rồi ông cũng nội, trong cái nhà này, con chính là người tâm phúc của cố, có việc gì có thể thương lượng với con.
Dương Tử Mi bình tĩnh nói.
Thấy bộ dáng ông cụ non này của Dương Tử Mi, Tăng Chấn Long cảm thấy đau lòng vì sự trưởng thành ngoài ý muốn này của cô.
Đàn ông ở cái nhà này rốt cuộc để làm cái gì?
Tại sao lại vô dụng như vậy, để một tiểu cô nương gánh vách trách nhiệm của cái nhà này?
Để nó trưởng thành sớm như vậy, thật sự quá đáng thương mà.
Thấy ánh mắt của ông ngoại nhìn mình với vẻ vừa đồng tình vừa thương hại, trong lòng Dương Tử Mi không khỏi cảm động.
- Nữu Nữu, chuyện ngày đó của bà nội con, mọi người cũng không cần phải nói ra, chuyện đã qua rồi, nhắc lại cũng không được gì.
Tăng Chấn Long thở dài một hơi.
- Phận con cháu trong nhà, không cần phải hiếu kỳ như vậy đâu con.
- Chuyện năm đó, con cũng không muốn nhắc tới, nhưng mà ông ngoại, căn cứ thuyết pháp vừa rồi của con về bà nội, ba con cũng không phải do bà nội sinh ra phải không? Cho dù con không tò mò, nhưng mà cha con sao không tò mò cho được, huyết mạch của ông ấy rốt cuộc bắt đầu từ ai, tương lai con cháu như thế nào đây?
Dương Tử Mi trịnh tròng nhìn Tăng Chấn Long.
- Hy vọng ông cố ngoại có thể nói cho con biết.
Tăng Chấn Long nặng nề thở dài một hơi.
- Việc này thật sự khó mà nhắc lại, ngày đó nếu như biết rõ ai là cha của đứa nhỏ kia, chuyện cũng không huyên náo đến mức như vậy, vấn đề ở chỗ cả nhà chúng ta cũng không biết, còn bà nội của con thì không chịu nói, bởi vậy ta mới giận quá đánh bà nội con, đuổi nó ra khỏi nhà.
- Không biết là ai sao? Chẳng lẽ ông không biết con mình hay quen biết với ai sao? Không có bất kỳ ai khả nghi hả?
Dương Tử Mi ngờ vực hỏi.
- Tiểu Tuệ vốn thuần khiết hồn nhiên, mặc dù bình thường rất nhiều cậu ấm để ý nó, vây quanh không rời, nhưng mà nó chưa bao giờ thân cận với ai cả, lần nào ra ngoài đều ngoan ngoãn về đúng giờ. Đâu có ai nghĩ tới, đứa con gái ngoan ngoãn của ta đột nhiên lại được chuẩn đoán mang thai, hơn nữa lời đồn càng đi xa, chuyện này đối với Tăng gia mà nói là một sự kiện vô cùng nhục nhã.
Tăng Chấn Long bùi ngùi nói.
- Nếu như biết chuyện mà ông làm, lại để cho Tiểu Tuệ chịu khổ như vậy, thì ông sẽ không bao giờ.. nghĩ cái gì mà mặt mũi nữa.
Dương Tử Mi không nhịn được đổ mồ hôi.
Xem ra ngày đó bà nội lén lút phải lòng một người đàn ông nào đó, sau đó còn ăn trái cấm nữa, để bảo vệ người kia, đành im như thóc.
- À đúng rồi, Nữu Nữu, còn chưa giới thiệu với con, đây là anh họ của con Tử Mặc.
Tăng Chấn Long kéo một chàng trai đang đứng phía sau giới thiệu cho cô.
- Chào anh Tử Mặc.
Dương Tử Mi vui vẻ chào hỏi.
Bởi vì Tăng Tử Mặc nhìn dáng vẻ khá giống cô, nên đối với anh ta cô cũng có vài phần hảo cảm.
Cả kiếp trước hiu quạnh thống khổ, làm cho cả kiếp này, cô chỉ mong mình có thể giúp đỡ thân nhân thật tốt, đặc biệt là anh chị em của mình như Tăng Tư Tuệ…
Hơn nữa, vừa rồi Tử Mặc giống như một cái cọc một mực đứng sau lưng Tăng Chấn Long, một lời cũng không nói, thần thái vô cùng lạnh nhất, giống như vật bài trí trong nhà vậy.
Tu vi như vậy, không phải người thường có thể làm được, từ điểm đó thôi đã khiến người ta bội phục.
- Chào em họ.
Tăng Tử Mặc lạnh nhạt gật đầu chào cô một tiếng, khóe mắt ấm áp, môi hơi mỉm cười, cũng không tỏ ra thái độ bài xích cô.