- Tiền đâu?
Dương Tử Mi lại nghe thấy người phụ nữ nói. Cô cố căng tai lên, nghe xem đầu bên kia nói gì,
- Em yên tâm, anh lập tức chuyển một trăm vạn vào tài khoản của em, sau khi em diễn xong vở kịch này anh sẽ sắp xếp để em đi Mỹ.
- Cảm ơn nhé.
Sau khi người phụ nữ bình tĩnh gọi điện thoại xong thì lại tiếp tục diễn bộ dạng thấp thỏm, lo lắng, đi tới đi lui trước của phòng. Nghe được đoạn hội thoại giữa họ, Dương Tử Mi đã có thể xác minh triệt để.
Ông cậu cô bị người khác hãm hãi, muốn lật đổ ông hoàn toàn.
Là một người có uy tín, danh dự, địa vị nhất định, nếu bị đám phóng viên chộp được những sự việc đúng ra bọn họ không được biết thì cả nhà họ Tằng khẳng định sẽ trở nên hỗn loạn khôn lường. Huống hồ, đám phóng viên đó chắc chắn cũng đã bị mua chuộc, có sẵn sự chuẩn bị, chắc chắn sẽ viết điều vu oan giáng họa cho người khác.
Đến lúc đó, mặt mũi của ông cậu còn biết để đi đâu. Cô tuyệt đối không thể để ông cậu của cô bị người khác đạp đổ như thế. Cô cau mày, ngón tay bắn ra âm sát khí, bắn thẳng vào não của ả đàn bà kia.
Khuôn mặt ả lập tức đờ ra, trở nên ngốc nghếch, miệng chảy nước dãi, ngây ngô đi đến trước mặt Dương Tử Mi. Dương Tử Mi đưa tay lấy điện thoại của ả và của ông cậu ra. Tay cô chỉ lên trán ả rồi niệm phù chú, khống chế tư tưởng, rồi khiến ả ta lặng lẽ rời đi.
Cô tìm ra lịch sử cuộc gọi lúc nãy và bấm số.
- Sao nữa?
Trong điện thoại là giọng nói không đủ kiên nhẫn của một người đàn ông xa lại,
- Chuẩn bị tốt làm sao để trả lời đám phòng viên để khiến thằng già họ Tằng đó thân bại danh liệt, đợi sự việc hoàn thành rồi anh sẽ lập tức chuyển một trăm vạn tệ vào tài khoản của em.
Dương Tử Mi tắt điện thoại. Lúc này, tử hành lang bệnh viện xuất hiện bốn tay phóng viên cầm máy quay vội vàng chạy tới. Dương Tử Mi đưa tay lên bắn âm sát khí vào đầu bọn họ.
Bệnh viện vốn là địa điểm âm hàn, vì vậy âm sát khí cũng rất dễ phát huy. Bốn tên phóng viên chỉ cảm thấy trán chợt lạnh, sau đó đầu óc trở nên trống rỗng, không hiểu bản thân đứng ở đây làm gì.
Dương Tử Mi phát phù chú, ra lệnh cho bọn họ giải tán…
Vấn đề về đám phóng viên tạm thời đã được giải quyết. Nhưng bọn họ muốn dồn ông cậu cô vào chỗ chết, khẳng định sẽ có lần tiếp theo. Hơn nữa ông cậu cô đang ở trong phòng cấp cứu không biết sống chết ra sao. Rốt cuộc ông ấy bị cái gì? Nhồi máu cơ tim hay xuất huyết não? Trước đây nhìn sắc mặt của ông ấy thì không thấy biểu hiện của người có bệnh.
Chẳng lẽ là bệnh khác?
Lúc này, cửa phòng cấp cứu đã mở, bác sĩ bước ra. Cô tiến lên phía trước hỏi:
- Bác sĩ, bệnh nhân thế nào rồi?
Bác sĩ nhìn một đứa trẻ như cô, rồi lại nhìn xung quanh tìm người phụ nữ lúc nãy nhíu mày hỏi cô:
- Cô là người nhà của bệnh nhân?
- Bệnh nhân là ông cậu của cháu!
Dương Tử Mi nhìn thấy bệnh nhân được đẩy ra.
Người nằm trên chiếc giường, toàn thân xanh lét kia chính là ông cậu của cô Tằng Thiên Hoa.
- Ông cậu…
Cô vội vàng đi đến, đưa tay bắt mạch của ông, phát hiện mặc dù mạch đập yếu nhưng không còn nguy hiểm đến tính mạng nữa, nên cũng thấy yên tâm phần nào.
- Ông cậu của cô mẫn cảm với thuốc penicillin, cũng may lượng tiêm vào không lớn, hơn nữa cấp cứu kịp thời nếu không đã gặp nguy hiểm đến tính mạng rồi.
Bác sĩ nhìn xung quanh, nghi hoặc hỏi:
- Người lớn đâu?
- Người lớn có việc nên không thể ở lại, cháu có thể chăm sóc chú ấy, có việc gì nói với cháu là được rồi.
Dương Tử Mi vừa nắm tay Tằng Thiên Hoa, vừa lẳng lặng đưa nguyên khí vào người ông, khiến cơ thể nội tạng vốn suy yếu giờ dần dần hồi phục lại sức lực.