- Sao cậu cũng có cái này?
Lưu Thiên Vũ cầm thẻ bài gỗ đào lên nhìn, lại nhìn sang tấm thẻ bài gỗ đào trên cổ Dương Tử Mi, càng nhìn lại càng kinh ngạc:
- Ông tôi bảo tấm thẻ bài gỗ đào này là vật báu độc nhất vô nhị của nhà họ Lưu được truyền lại cho tôi, sao cậu cũng có một cái? Chẳng lẽ ông nội nói dối tôi?
- Ha ha, tấm thẻ bài gỗ đào này có thể nói là độc nhất vô nhị. Bởi vì thẻ của tôi và thẻ của cậu thoạt nhìn thì có vẻ giống nhau, nhưng nhìn kĩ thì hình vẽ trên mặt không hề giống. Trong tay tôi có hai tấm thẻ này.
Dương Tử Mi lấy ra một tấm thẻ khác từ trong nhẫn trữ vật, đung đưa trước mặt của Lưu Thiên Vũ.
- Đúng là nhìn giống nhau như đúc, xem ra là ông nội đã lừa tôi.
Lưu Thiên Vũ nhìu mày nói.
- Ha ha, nếu thẻ bài gỗ đào này đã không phải đồ độc nhất vô nhị, thì cậu bán lại cho tôi được không? Tôi rất cần cái này.
Khó khăn lắm mới lại tìm thấy một tấm thẻ bài gỗ đào nên Dương Tử Mi không dễ dàng từ bỏ:
- Muốn bao nhiêu tiền, cậu nói giá đi.
Lưu Thiên Vũ lắc đầu:
- Cứ coi như không phải là độc nhất vô nhị đi, nhưng đây là món quà quý giá mà ông nội để lại cho tôi, dù có nhiều tiền thế nào thì tôi cũng không bán.
- Tôi trả 10 vạn, cậu bán không?
Dương Tử Mi nháy mắt hỏi cậu ấy.
- Mười vạn?
Lưu Thiên Vũ dường như giật mình vì con số này:
- Cậu muốn trả 10 vạn để mua tấm thẻ bài gỗ đào này của tôi?
Dương Tử Mi gật gật đầu.
Lưu Thiên Vũ lắc đầu.
- Không chịu bán?
Dương Tử Mi không nghĩ là cậu ấy không hề động lòng trước 10 vạn.
- Là không thể bán, đây là đồ mà ông nội rất trịnh trọng trao cho tôi, cứ cho là không phải vật quý giá độc nhất vô nhị gì, nhưng cũng là một món quà quý báu, làm sao tôi có thể bán đi chứ?
Lưu Thiên Vũ lắc đầu rất kiên định nói.
- 20 vạn thì sao?
Nhìn đôi mắt trong veo của cậu ấy, Dương Tử Mi cảm thấy thật tội lỗi khi dùng tiền để dụ dỗ cậu ta.
Nhưng cô lại không nghĩ phức tạp như vậy, chỉ hi vọn có thể trực tiếp dùng tiền để giải quyết vấn đề này
Bây giờ tấm thẻ bài gỗ đào này đã có ảnh hưởng nhất định trong giới học thuật và chơi đồ cổ rồi, Lưu Thiên Vũ lại đeo thế này kiểu gì cũng thu hút sự chú ý của người khác, chắc chắn sẽ có người trả giá cao mua lại hoặc là sẽ dùng đến thủ đoạn nào đó để có được nó.
Chi bằng để cô giữ nó còn an toàn hơn.
Tấm thẻ bài gỗ đào này có liên quan đến than thế của Long Trục Thiên, chắc chắn phải có nó thì bọn họ mới có thể mở được lối vào trung tâm lăng mộ cổ.
Cho dù phải dùng cách gì đi nữa thì cô cũng phải thu thập được nó.
- Cậu điên rồi à? Cậu có nhiều tiền như vậy sao?
Lưu Thiên Vũ trợn tròn mắt hỏi cô.
- Có, chỉ cần cậu chịu đưa tấm thẻ bài gỗ đào cho tôi thì tôi sẽ lập tức đưa tiền cho cậu.
Dương Tử Mi gật đầu.
- Cứ coi như là cậu có tiền đi thì tôi cũng không bán, tôi không thể vô liêm sỉ đến mức vì tiền mà bán đi món quà ông cho tôi được.
Lưu Thiên Vũ kiên định lắc đầu.
Ánh mắt của cậu vẫn trong sáng như cũ, xem ra cậu không hề động lòng với tiền.
Nam sinh này thật sự có một tâm hồn thuần khiết.
Cô thử nâng giá lên một lần nữa:
- 50 vạn? 100 vạn? Bán hay không?
- Cạn lời với cậu.
Lưu Thiên Vũ hoàn toàn xem cô như người điên rồi, lắc đầu nói:
- Vì sao cậu lại chịu bỏ ra nhiều tiền như vậy để mua nó? Cho tôi một lí do, tôi sẽ quay về hỏi ông nội xem có nên đưa tấm thẻ bài gỗ đào này cho cậu không.
- Tôi đã nói rồi, tấm thẻ bài gỗ đào này rất quan trọng với tôi, nhưng tôi không thể nói cho cậu lí do cụ thể được. Ông nội của cậu vẫn còn sống à?
Dương Tử Mi vừa mới nghĩ tấm thẻ bài gỗ đào này là di vật ông nội cậu ta để lại, thế nên mới kiên quyết không động lòng vì tiền.
Nếu như ông cậu ta vẫn còn sống thì việc này dễ giải quyết hơn nhiều rồi.
Tiền tài không làm lay động được một nam sinh nhưng sẽ làm lay động được một người biết tác dụng của tiền.