Mục lục
Dị Năng Trọng Sinh Thiếu Nữ Thiên Tài Bói Toán
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bác sĩ hỏi danh tính thân phận của người gặp nạn, Dương Tử Mi liền bịa ra một cái tên. Bất luận thế nào, cô không thể để ông cậu ấy bị người khác kiếm cớ bắt đi.Dương Tử Mi đi ra khỏi phòng y tế, tiến vào phòng bệnh của Tằng Thiên Hoa.

Tằng Thiên Hoa đã tỉnh lại, đôi mắt nhìn cô, kinh ngạc, ông nói như không còn ông cậut sức lực nào:

- Nữu Nữu, sao cháu lại đến đây?

- Cháu có việc vừa hay phải tới bệnh viện.

Nghĩ đến việc ông ông cậu đã già cả còn lên giường với một người phụ nữ trẻ như vậy, Dương Tử Mi không nhịn được, trong lòng dậy lên sự phản cảm. Do đó, giọng điệu trả lời của cô có phần lãnh đạm.

- Ông cậu có thể cho cháu biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì không?

Dương Tử Mi hi vọng Tằng Thiên Hoa có thể cho cô một câu trả lời thỏa đáng nhất, ví dụ như kiểu bị người khác cố ý hạ thuốc. Thế nhưng, Tằng Thiên Hoa sau một hồi trầm lặng, chỉ ngẩng đầu lên hỏi:

- Y Hồng đâu?

- Y Hồng là ai?

- Cô gái đưa ta đến bệnh viện, xem như bà cô của cháu, ông cậu đang lên kế hoạch kết hôn với cô ấy. Tằng Thiên Hoa nhìn xung quanh không thấy ai khác, ánh mắt dấy lên sự thất vọng.

- Cái gì?

Dương Tử Mi không dám tin, vội hét lên:

- Ông cậu, ông cậu nhìn người phụ nữ đó chỉ hơn hai mươi tuổi, ông cậu làm sao có thể kết hôn với cô ta? Tuổi của ông cậu làm ông nội cô ta được rồi đấy.

- Nữu Nữu, tình yêu vốn không có tuổi tác, ông cậu và cô ấy yêu nhau không quan trọng tuổi tác, điều đó chẳng nói lên cái gì cả. Cháu xem giáo sư Dương Chấn Ninh và Ông Phàm, một người 82 tuổi, một người 28 tuổi đấy thôi, cách biệt tuổi tác của họ còn lớn hơn của bọn ông cậu, Dương Chấn Ninh và Ông Phàm có thể kết hôn, tại sao ông cậu lại không? Hơn nữa ông cậu thấy tâm thái của ông cậu còn rất trẻ…

Nói tới đoạn này, giọng điệu Tằng Thiên Hoa có ông cậut nhẹ nhàng. Dương Tử Mi nhìn ông không biết nói gì.Nếu là tình yêu thật sự thì cô thấy tuổi tác đúng là không thành vấn đề.Nhưng ả đản bà kia lại vì một trăm vạn tệ mà đẩy ông xuống hố lửa.

Giờ đây cơ thể ông còn suy yếu, Dương Tử Mi tạm thời không nói cho ông biết sự thật, để tránh ông ấy chịu không nổi sự kích động, ảnh hưởng đến tính mạng.

- Nữu Nữu, giúp ông cậu gọi cô ấy vào đi, ông cậu muốn gặp, cô ấy không hề biết ông cậu bị mẫn cảm với Penicilin, ông cậu cũng không biết lúc cô ấy ốm đã phải tiêm Penicilin, nhìn thấy ông cậu thế này nhất định cô ấy phải sợ hãi lắm.

Tằng Thiên Hoa nhìn Dương Tử Mi nói.

Dương Tử Mi nhìn Tằng Thiên Hoa đầy ngao ngán.Tình yêu đúng là có thể khiến người ta mù quáng, nhưng đến ngay cả một người già đời, khôn khéo, bình tĩnh như ông ông cậu còn bị dính chặt vào chân váy của một ả đàn bà, thậm chí còn tin vào tình yêu thật sự tồn tại trên thế gian này, tin một cách vô điều kiện như vậy thì quả thật cô không thể tưởng tượng nổi.

- Cô ta đi về rồi. – Dương Tử Mi không biết phải nói như thế nào.

- Nữu Nữu, cháu mang theo điện thoại phải không, cho ông cậu mượn, ông cậu gọi điện cho cô ấy.

- Xin lỗi ông cậu, cháu quên không mang điện thoại.

Dương Tử Mi lấy ra từ trong nhẫn không gian một viên thuốc được cô bào chế từ những dược liệu quý đưa cho Tằng Thiên Hoa dùng. Tằng Thiên Hoa ngỡ rằng đó là viên thuốc bác sĩ dặn dò, nên đã nuốt mà không ông cậut nghi ngờ.

Sau khi nuốt viên thuốc, ông cảm giác có một thứ gì đó ấm áp nhanh chóng dâng lên, lan rộng ra khắp cơ thể, vô cùng thoải mái, những nốt đỏ vốn dĩ nổi lên do dị ứng thuốc bỗng nhiên biến mất.

- Nữu Nữu, không ngờ thuốc của bệnh viện này có hiệu quả đến vậy, ông cậu thấy thoải mái hơn rồi. – Tằng Thiên Hoa ngồi dậy, duỗi tay duỗi chân, ngạc nhiên nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK