- Tử Mi, Tử Mi, bạn có nghe chuyện kia chưa? Ở phía tây của thị xã chúng ta, phất hiện ra mấy bức tượng sống từ mộ cổ, có rất nhiều chuyên gia khảo cổ tới xem xét, nói đây là một phát hiện khiến cả thế giới kinh ngạc.
Hạ Mạt hưng phấn chạy đến, kêu ầm lên.
- Một đại sư như bạn chẳng lẽ không muốn xem sao?
- Tượng sống? Là cái gì?- Dương Tử Mi kinh ngạc hỏi.
- Ặc! Không phải bạn là một chuyên gia lịch sử sao? Sao mà ngay cả tượng sống cũng không biết? Thiệt là…
Hạ mạt không vui nói.
- Đây là do cổ nhân khi chết đi chon người sống theo cùng. Kì lạ là lần này đào lên từng bứcc tượng đều vô cùng giống nhau, mỗi bức tượng đều mặc khôi giáp cổ đại, thân thể giống như người vừa mới chết đi, bộ mặt như còn sống, từng nếp nhăn trên da thịt đều vô cùng rõ ràng, khỏi không làm cho người ta khiếp sợ.
- Kỳ lạ như vậy sao?
Lòng hiếu kỳ của Dương Tử Mi bị kích thích.
- Vậy ngôi mộ này có tuổi thọ bao lâu rồi? Mấy bức tượng kia khi tiếp xúc với không khí bên ngoài thì có trở thành tro bụi không?
- Chuyện này mình cũng không biết, ba của mình chỉ nói cho mình như vậy, ông ấy cũng biết bạn hứng thú với mấy chuyện này.
Hạ Mạt lắc đầu nói.
Dương Tử Mi đúng là cảm thấy hứng thú với chuyện này.
- Tổng cộng khai quật được bao nhiêu pho tượng?
- Nghe nói tổng cộng là hai mươi pho tượng.
Hạ Mạt trả lời.
- Mỗi bức tượng đều mặc khôi giáp, bộ dáng vô cùng uy phong lẫm liệt, nhưng mà bọn họ đều có một điểm chung, chính là phần tim của tất cả bọn họ đều có một lỗ thủng, kì lạ ha?
Vừa nghe nói đến số mười hai, Dương Tử Mi không ý thức được sờ lên tấm thẻ bài gỗ đào của mình.
Sự tồn tài của ngôi mộ cổ này có liên quan đến Long Trục Thiên, bên trong đó có mười hai cái quan tài vây quanh hai trong số đó, mà thẻ bài gỗ đào này, ngoại trừ của cô và Long Trục Thiên hai cái ra, hẳn còn có thêm mười hai cái khác nữa.
Mười hai cái này, không biết có liên quan đến tấm thẻ bài gỗ đào này không?
Dương Tử Mi vội vàng nhìn qua Hạ Mạt hỏi.
- Cái lỗ thủng kia trông như thế nào? Hình dạng có giống với cái này không?
Cô giơ tấm thẻ bài gỗ đào lên cho Hạ Mạt xem rồi hỏi.
- Chuyện này mình cũng không biết nữa, mình còn chưa có dịp tận mắt thấy nó, mà tại sao bạn lại hỏi như vậy?
Hạ Mạt thắc mắc hỏi.
- Ai mà biết, trực giác thôi.
Dương Tử Mi nhếch miệng, hỏi kĩ càng vị trí của ngôi mộ cổ này.
- Tử Mi, ngôi mộ cổ này còn chưa được mở ra hoàn toàn, hiện nay đã bị phong tỏa rồi, chỉ có chuyên gia trong ngành mới có thể đi vào, nếu bạn muốn vào thì mau tìm cách đi, giống như là giả mạo chuyên gia hay là đi tìm thị trưởng tìm cửa sau xem?
- Mình chỉ thắc mắc mà thôi, còn chưa có kế hoạch đi vào làm gì. Về phần tìm cửa sau mà vào, cũng khỏi đi, nếu mình muốn vào, tất nhiên sẽ có biện pháp riêng.
Dương Tử Mi cười cười.
Cho dù cô không có ẩn thân chú, cũng còn mê hồn chú, làm cho bảo vệ ở chỗ đó thoáng mất đi tri giác, lợi dụng điều đó mà cô có thể bước vào trong một cách thần không biết quỷ không hay.
Đương nhiên, nếu có thể ẩn thân thì càng dễ dàng hành động, dù sao mấy chỗ như vậy, thường có camera giám sát.
- Nếu bạn đi … nhớ nói mình một tiếng, mình cũng muốn thám hiểm chỗ này.
Khuôn mặt Hạ Mạt mang theo một vẻ chờ mong vô cùng.
- Chuyện này bạn đừng có mà nghĩ tới.
Dương Tử Mi kiên quyết từ chối.
- Tại sao? Mục đích mà mình nói cho bạn biết, là mong bạn dẫn mình vào coi trôm một chút, để xem chân tướng của tượng sống kia là thế nào. Bạn cũng biết, mình vô cùng hứng thú với khảo cổ học mà.
Mặt mũi Hạ Mạt tràn đầy oan ức.
- Chuyện này nguy hiểm lắm, trừ khi mình dò xét xong, không có bất kì nguy hiểm gì thì tính sau. Mấy địa phương như cổ mộ, âm khí rất nặng, nếu dại dột mà bước vào, bị lây phải thi độc thì… Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của bạn sẽ chẳng khác gì cương thi vậy, không được đẹp đâu.
Dương Tử Mi nói xong, hai tay sờ sờ mặt của Hạ Mạt.
Lúc này, Hạ Mạt đã sợ tới mức cuống cuồng lui về sau, sởn cả tóc gáy lên.
- Bạn bè như thế đó, chỉ biết hù dọa người ta, chờ lúc bạn biến thành cương thi đi, rồi dẫn mình theo, hừ.
- Vậy thì tốt rồi, chờ đến khi mình biến thành cương thi, sẽ quay lại cắn lên cổ bạn một cái, để cho cả hai chúng ta đều trở thành cương thi, ngàn năm bất tử, muôn đời không thối rữa, thú vị chứ?
Dương Tử Mi cố tình chọc ghẹo.
Da gà của Hạ Mạt một lần nữa không nhịn được nổi lên.