Mục lục
Dị Năng Trọng Sinh Thiếu Nữ Thiên Tài Bói Toán
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một cái bóng trắng từ bên ngoài nhảy vào, lập tức chui trọn vào trong ngực của Dương Tử Mi.

Dương Tử Mi ôm lấy Liên Y, hai tay vuốt ve lớp da bóng loáng của nó, thuận miệng nói nỗi khổ của mình cho nó nghe.

Liên Y chính là một con linh thú, sống ít nhất cũng mấy trăm năm rồi, nếu có chuyện gì mà cô không biết, thì có khi nó sẽ biết.

Liên Y dùng móng vuốt đầy lông của mình cầm lấy tấm hình chụp Sadako, đưa lên mặt ngắm nghía một hồi, mới viết xuống hai chữ “nguy hiểm” trên mặt bàn.

Dương Tử Mi và Tiểu Thiên đồng loạt nhìn nhau một hồi.

- Liên Y, mày nói Sadako sẽ gây nguy hiểm cho tao sao?

Dương Tử Mi hỏi chuyện này, với hi vọng Liên Y sẽ phủ định câu hỏi này.

Nhưng mà, không như cô mong đợi, Liên Y gật gật đầu.

Dương Tử Mi cảm giác máu của mình như đông lại, hít thở một hơi dài:

- Những điều mày nói là sự thật sao? Sadako có thể là mối nguy hiểm đối với tao sao, ý là trong tương lai cô ta sẽ thay thế tao sao?

Liên Y một lần nữa lại gật đầu.

Thấy vậy làm cho Dương Tử Mi xanh cả mặt mày.

Cô tuyệt đối không thể trở thành một xác sống được.

- Tao nên làm gì bây giờ? Liên Y, tao nên đối xử với cô ta như thế nào mới thỏa đáng? Đuổi Sadako đi có được không?

Dương Tử Mi vô cùng bất an hỏi.

Liên Y nháy đôi mắt nhỏ nhắn của nó vài lần nhìn Dương Tử Mi, trong mắt ẩn chứa chút lo lắng pha lẫn thương xót.

- Tôi sẽ cố gắng tìm.

Liên Y động móng viết lên mặt bàn vài chữ.

- Cám ơn Liên Y.

Dương Tử Mi vô cùng cảm kích, trong lúc cô đang rối loạn, còn có Tiểu Thiên và Liên Y, thay mình tìm cách.

Ôm Liên Y từ trong phòng đi ra, cô thấy Sadako đang bưng một chén cháo ngào ngạt mùi cá tới.

- Chủ nhân, Tiểu Thiên dậy chưa? Có cháo ngon lắm này.

Sadako thấy cô, sắc mặt trở nên vô cùng sung sướng nói.

Trước kia, khuôn mặt xinh đẹp của Sadako mặc dù luôn khẽ cười, nhưng luôn không thoát khỏi vẻ lo lắng buồn rầu.

Mà lúc này, trạng thái của Sadako lại thay đổi, trở nên trong sáng hơn nhiều

Là do cô ta trở nên giống mình sao?

Dương Tử Mi làm mặt lạnh nói.

- Ừ, rời giường rồi.

- Vậy tôi bước vào đây.

Sadako bưng chén cháo, nhẹ nhàng bước vào phòng của Tiểu Thiên.

Dương Tử Mi nhìn theo bóng lưng của cô ta, trong lòng càng nghĩ càng cảm thấy khó chịu.

Thậm chí trong nháy mắt, suýt nữa cô đã động sát cơ.

Nhưng mà, một tia sát khí này chỉ thoáng lướt qua suy nghĩ của cô mà thôi

Trừ phi là tình huống bất đắc dĩ, nếu không, cô sẽ không ra tay giết người, huống chi là Sadako, một nô bộc trung thành luôn đi theo mình.

Còn với Sadako, tuy cô có phòng bị, nhưng mà cũng thân cận quá lâu, nhiều khi đã coi cô ta như chị gái của mình.

Cô làm sao có can đảm hạ sát thủ?

Mặt khác, Sadako cũng đã nhỏ máu lập khế ước với cô, nếu Dương Tử Mi ra tay giết cô ta, khác gì tự ra tay mà giết bản thân mình.

Móng vuốt của Liên Y khẽ vỗ vào lưng cô, ý an ủi Dương Tử Mi không nên nóng nảy.

Dương Tử Mi gật đầu, cô ôm Liên Y đi vào sân sau, bước vào phòng của sư phụ, nhìn bức họa của ông ta treo trên tường.

Cô tìm được một bức ảnh từ ông nội của Lưu Thiên Vũ, sau đó cô tìm một họa sĩ cực kỳ cao tay vẽ nên một bức tranh, phỏng theo bộ dáng của sư phụ cô trong tấm ảnh mà vẽ, đặt ở trong gian phòng này.

- Sư phụ, rốt cuộc người để lại nan đề gì cho con?

Hai tay Dương Tử Mi vuốt vuốt bức họa của sư phụ Ngọc Thanh, ánh mắt ai oán, ngữ khí cực kỳ bi thương.

- Mười năm nay, con ỷ lại người đã thành thói quen, người nói gì con cũng nghe nấy, có chuyện gì khó khăn, cũng là người giúp con nghĩ biện pháp, vậy mà bây giờ người lưu lại một phiền toái lớn như Sadako, sau đó bản thân thì lại biệt tích, sư phụ bảo con nên làm như thế nào bây giờ?

Bức họa kia tất nhiên không biết nói, cũng chẳng thể như sư phụ cô lúc trước, duỗi tay ra ân cần xoa đầu cô.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK