Tại cục cảnh sát.
Bọn người Ngọc Thanh thẳng tay bị nhốt vào phòng tạm giam.
Thế nhưng Dương Tử Mi không cùng phòng giam với sư phụ, sư thúc, nam nữ khác nhau, có điều cũng chỉ ở cách vách thôi.
- Ngoan ngoãn đợi ở đó đi!
Tên cảnh sát phụ trách quan sát họ hung tợn quát.
- Ai bảo mấy người cứ cố ý chọc tới con trai cục trưởng cục công an làm gì?
Ngọc Thanh cũng không thèm để ý đến hắn, khoanh chân ngồi xuống.
Sau khi tên cảnh sát đi khỏi, Dương Tử Mi thắc mắc:
- Sư phụ, vì sao chúng ta lại để cho bọn họ nhốt chứ? Chúng ta rõ ràng có thể lờ bọn chúng đi mà?
- Nữu Nữu, con vẫn còn là học sinh, sư phụ không muốn sau này con gặp phiền phức.
Ngọc Thanh trìu mến nhìn cô.
- Bị giam một chút thì làm sao, con đưa điện thoại cho sư phụ, sư phụ gọi điện thoại chút.
Dương Tử Mi khó hiểu lấy điện thoại ra, từ song sắt bên này với tới bên kia, đưa cho Ngọc Thanh.
Cô cũng chả biết sư phụ muốn gọi điện cho ai, không lẽ là viện binh sao? Cần thiết lắm sao?
Thế nên cô liền dựng lỗ tai lên nghe Ngọc Thanh nói chuyện.
- Tử Lương?
Ngọc Thanh nói ra một cái tên xa lạ mà Dương Tử Mi chưa từng nghe qua, sau đó lại nghe thấy bên đường dây kia truyền đến một giọng nói kích động, không ngừng nói cái gì đó.
- Ừ, bần đạo đang bị giam ở phân cục công thành phố A, cậu xem thế nào rồi làm đi.
Ngọc Thanh nói xong những lời này thì cúp máy, sau đó đưa lại điện thoại cho Dương Tử Mi.
Dương Tử Mi nhận lấy điện thoại, phát hiện một dãy tám chữ số sư phụ vừa mới gọi, hóa ra số bên kia là của Đế Đô.
Vẫn còn đang thắc mắc, chuông điện thoại lại vang lên, là điện thoại của Long Trục Thiên.
Dương Tử Mi vừa định nhận điện thoại thì một tên cảnh sát đi tới, hắn thấy thì lập tức cầm gậy cảnh sát chĩa vào cô:
- Giao điện thoại ra đây, không được phép sử dụng điện thoại trong phòng giam.
Cuộc gọi này là của Long Trục Thiên, cô sao có thể giao điện thoại cho hắn chứ?
Thế nên ngón tay động đậy, từ kẽ tay bắn ra một tia âm sát khí vào đầu gối của viên cảnh sát kia.
Tên cảnh sát cảm thấy đầu gối bỗng dưng lạnh ngắt, không thể đứng thẳng được. Hắn nhũn người ngã trên đất, làm cách nào cũng không đứng dậy được. Hắn bị hù chết rồi, bèn gọi to lên.
Vài tên cảnh sát bên ngoài chạy tới, thấy đồng nghiệp mình ngã nhào trên đất thì vội vàng chìa tay ra định đỡ, đột nhiên đầu gối bọn họ cũng lạnh ngắt, tất cả cùng ngã xuống đất giống như trúng phải tà vậy.
Thấy bọn chúng đã sợ lắm rồi, Dương Tử Mi thản nhiên cười cười, thu âm sát khí về.
Mấy tên cảnh sát kia mới có thể khôi phục lại như bình thường, bèn đứng lên.
Bọn chúng liếc mắt nhìn nhau, cảm thấy việc này thật quá kì quái thì chợt nhớ ra mấy ngày hôm trước có một cô gái bị giam giữ để điều tra, đột nhiên ban đêm lại thắt cổ tự sát.
Chẳng lẽ là quỷ hồn đang quấy phá?
Nghĩ đến đây, bọn chúng vội vã chạy ra ngoài, không hề muốn ở lại đây thêm chút nào nữa, lo lắng sẽ bị tà khí của con quỷ kia ám vào mất.
Tiếng chuông điện thoại của Dương Tử Mi vang lên liên tục, thấy mấy tên kia chạy đi rồi cô mới cuống quýt bắt máy.
- Trục Thiên...
- Mi Mi...
Cuộc gọi vừa được kết nối thành công, hai người cùng lúc gọi tên của nhau.
Hai người dừng lại một chút rồi lại la lên:
- Em/Anh sao rồi?
- Anh nói trước đi!
- Em nói trước đi!
Hai người lại không hẹn mà cùng nói.
Dương Tử Mi không nhịn được nữa, cô cười khẽ.
- Để em nói trước, giờ anh đang ở đâu vậy?
- Mi Mi, anh tìm được một thứ.
Long Trục Thiên vội vã nói.
- Tìm được cái gì?
- Một tấm bản đồ, có thể nó có liên quan đến thân phận anh. Với lại anh đã khôi phục một phần kí ức rồi.
Giọng Long Trục Thiên có mang chút chua xót làm tim cô cũng đau xót theo.