- Kể tôi nghe xem?
Dương Tử Mi mỉm cười nhìn qua vong hồn kia rồi hỏi.
- Đêm hôm qua, có một đôi bạn tốt đứng trên cầu, một trong hai bất cẩn té xuống nước, người bạn còn lại cũng xả thân nhảy xuống dưới mà quên mất rằng mình không biết bơi, nhưng mà người đó vẫn có thể bơi đến bên cạnh người kia tựa như kỳ tích, vác bả vai người bạn mình kéo lên bờ, còn anh ta suýt nữa đã chết đuối.
Ngữ khí của vong hồn có chút cảm động.
- Rồi sao nữa? Anh ta có chết đuối không? Nếu mà chết đuối, thì có người chết thay cho cô rồi còn gì.
Dương Tử Mi thản nhiên nói.
- Ừ, tôi cũng từng nghĩ nếu như anh ta chết đi, thì mình cũng có thể thoát khỏi nỗi thống khổ này, nhưng cô nghĩ mà xem, cho dù kiếp này tôi được giải thoát đi nữa, thì kiếp sau chuyện này vẫn sẽ tái diễn, nên tôi vẫn cứu anh ta.
Lúc vong hồn nói lời này, trên mặt xuất hiện một vầng sáng, oán khí trên người cũng mỏng đi rất nhiều.
- Sau khi anh ta bò lên bờ, thì người bạn kia cũng tỉnh lại, vừa khóc vừa mắng anh ta sao mà ngu như vậy, không biết bơi còn nhảy xuống cứu mình, nhưng mà anh ta lại nói một câu, chúng ta là bạn bè với nhau, có thể thấy chết mà không cứu được sao?
Nói đến đây, khóe mắt vong hồn bắt đầu rơi lệ.
Nhưng đặc biệt, nước mắt của vong hồn cũng không phải trong suốt như người thường, mà có màu đỏ như máu lăn xuống trên gương mặt trắng bệch, trông có chút kinh dị, nhưng trong mắt Dương Tử Mi thì nó lại hết sức động lòng người.
Từng dòng lệ chảy ra, oán khí trên người vong hồn cũng chỉ còn một lớp khí đen mỏng.
- Cô cũng có bạn à?
Dương Tử Mi hỏi.
- Ừ, lúc còn sống tôi cũng có một người bạn rất tốt, từ hồi học mẫu giáo chúng tôi đã biết nhau, thân thiết như chị em trong nhà, lúc mà tôi quen biết chàng trai kia, cô ấy đã dặn dò tôi phải suy nghĩ kĩ lại, nói anh chàng kia là đồ cặn bã, tôi không nghe, còn nghĩ là do cô ấy đố kỵ với tôi vì tôi tìm được một chàng trai vừa đẹp trai vừa giàu, thế rồi tình bạn chúng tôi tan vỡ. Sau khi tôi mất đi, mỗi năm đến ngày giỗ của tôi, cô ấy luôn đến đây cúng cho tôi, còn mắng tôi sao lại làm chuyện ngu ngốc như vậy.
Vong hồn khóc càng thêm nức nở, cả người có chút run rẩy.
- Tốt rồi, cả người của cô bây giờ chẳng còn chút oán khí nào nữa.
Dương Tử Mi nhìn cô nói.
- Để tôi giúp cô siêu độ, không cần phải chịu khổ nữa.
Vong hồn ngẩng đầu lên, khuôn mặt dính đầy máu pha lẫn với chút ngạc nhiên, suy nghĩ một hồi, lại lắc đầu.
- Chờ một chút, tôi còn phải tìm chuyện thứ ba nữa, tôi muốn kiếp sau của mình có thật nhiều cảm xúc, như vậy, mới không dễ dàng tuyệt vọng hay đau khổ như thế nữa.
Dương Tử Mi gật đầu, nhìn cô với vẻ ngợi khen:
- Tôi nhất định sẽ siêu độ cho cô thật tốt.
Vong hồn cảm tạ cô, sau đó biến mất.
Dương Tử Mi bước trên cầu, đứng trước thành cầu, nhìn dòng nước tĩnh lặng chảy xuôi.
Ở kiếp trước, cô đã đứng ở đây rất nhiều lần, nghĩ đến số phận hẩm hiu của mình, hận không thể nhảy xuống đây để kết thúc tất cả mọi chuyện.
Nhưng mà, cuối cùng cô cũng không có can đảm để mà nhảy, cô cảm thấy chết không tử tể thà rằng sống tiếp còn hơn.
Về sau, Mẫn Cương giống như một vầng thái dương soi rọi vào nội tâm yếu đuối của cô, làm cho cô từ một người tuyệt vọng với cuộc sống bắt đầu có một sự ảo tưởng, mơ mộng về một ngày mình có thể biến thành cô bé lọ lem, cùng khiêu vũ với hoàng tử cao cao tại thượng trong một cung điện lấp lánh.
Nhờ vào ảo tưởng này, mà cô vẫn cố sống tiếp.
Hôm nay, cô lại sống lại tựa như kỳ tích, có một cuộc sống hoàn toàn khác, đúng là diệu kỳ thay.
Một cơn gió thổi qua, mang theo chút hơi lạnh, làm cô không nhịn được nhắm mắt lại vươn hai tay ra đón gió mát lành giống mấy nữ diễn viên trên tivi.
- Đừng mà!
Sau lưng cô đột nhiên truyền tới một tiếng thét kinh hãi, eo của đột nhiên cô bị một cánh tay mạnh mẽ ôm lấy từ phía sau lưng, làm cho cô lảo đảo suýt nữa ngã xuống đất.