- Ài, cái thằng đó vất vả lắm mới thi đậu được đại học. Học phí lại đắt như thế, cũng là do lão già ta đây vô dụng! Nó lúc nào cũng muốn nghỉ học đi làm. - Mặt ông Lý đầy vẻ thương tâm, uể oải nói.
Trong lòng Dương Tử Mi cảm thấy đắng chát.
Trên đời này, có người kiếm tiền rất dễ dàng, vung tiền như rác, cũng có người kiếm mấy đồng thôi cũng khó.
- Chú Lý, chú tin không... Đây thật sự là đồ cổ đáng giá đó?
Dương Tử Mi lay lay thứ đồ trang sức kia hỏi:
- Nếu thật sự là đồ cổ, chú bán rẻ cho cháu như vậy... Có hối hận không?
- Tiểu Mi, đừng đùa với ông chú Lý này chứ? Nếu là thật thì cũng đã bán cho cháu rồi, là ta không có duyên có được nó. Có gì mà sau này hối hận chứ? - Ông Lý cười khổ.
- Chú Lý, cháu cảm thấy thứ này có thể là thật đó. Giờ đưa chú năm ngàn tệ, chú bán không?
Dương Tử Mi chớp mắt, lấy năm ngàn từ trong túi ra.
Ông Lý Đầu ngẩn người nhìn năm ngàn kia, nuốt nước miếng.
Con trai mình đang còn thiếu năm ngàn tiền học phí!
Nhưng cái thứ này rõ ràng là giả, là sản xuất dây chuyền ở công xưởng gia công ra mà. Trên mỗi quầy hàng ở phố Văn Lai đều có thể thấy một hai cái.
Ông do dự một lúc lâu nhưng cuối cùng vẫn lắc đầu:
- Tiểu Mi, thứ này thật sự không phải là thật đâu! Nếu cháu muốn chú Lý này kiếm được ít tiền thì đưa chú hai mươi đồng là được rồi, để cho chú kiếm được mười chín đồng. Hôm nay buôn bán như vậy cũng xem như hài lòng rồi.
Dương Tử Mi nghe thấy thì nở nụ cười.
Bần cùng nhưng không tham, thật giống như Lý Chân. Thật là khó thấy được sự đáng quý này.
- Được rồi! vậy đưa chú hai mươi đồng. Còn năm ngàn này trước tiên cháu cứ cho chú mượn, chờ khi nào chú có tiền trả lại sau cũng được. - Dương Tử Mi lấy ra hai mươi đồng nói.
- Tiểu Mi, cháu cho chú mượn tiền thật sao? Chú đã muốn mượn tiền người khác lâu rồi mà không được. - Hai mắt ông rưng rưng Lý nhìn Dương Tử Mi, giọng run rẩy nói.
- Chú Lý, cháu không thiếu tiền. Chú cứ từ từ đưa cháu cũng được, có bao nhiêu trả bấy nhiêu.
- Tiểu Mi cháu tốt với chú quá, thế mà vừa nãy chú còn muốn lừa cháu. - Mặt ông Lý đầy vẻ xấu hổ.
- Đó là hành động buôn bán bình thường mà. Tại phố Văn Lai này, vì cuộc sống ai mà không làm vậy? Cháu không trách chú đâu… Hê hê, dù sao thì chú cũng không lừa được cháu.
Dương Tử Mi đưa năm ngàn trên tay cho lão ông:
- Không cần vội làm gì, chú cứ cầm về nhà cho con trai chú đóng học phí.
- Cảm ơn Tiểu Mi, chú làm cho cháu tờ giấy ghi nợ.
Ông Lý Đầu lấy giấy bút trong túi ra, viết một cái giấy nợ của mình với Dương Tử Mi, thật thà nói:
- Tiểu Mi, nếu chú không còn làm đây nữa. Đến lúc đó cứ cầm giấy nợ này đến tìm con trai chú, nhà họ Lý chú nhất định sẽ không quỵt nợ cháu.
- Cháu tin chú mà.
Vốn Dương Tử Mi muốn đưa năm ngàn này cho ông cũng không có ý định lấy lại.
Bây giờ lại thấy tự tôn của ông như vậy bèn nhận lấy giấy nợ kẹp vào trong ví, chào hỏi mấy người chủ quán khác rồi đi tìm Mặc Hiên và Tống Huyền.
Mặc Hiên cũng đã sớm mở cửa.
Có hai người làm thuê đang lấy cây chổi lớn ở cửa để dọn dẹp vệ sinh xung quanh, thấy Dương Tử Mi thì lập tức buông chổi, nhiệt tình chào hỏi:
- Tiểu Mi, lâu rồi không thấy cô đến! Hôm nay sao đến sớm vậy?
- Có chút việc muốn tìm Tống tiên sinh, anh ấy có trong tiệm không? - Dương Tử Mi hỏi.
- Tống tiên sinh ra ngoài rồi, nhưng vợ ông chủ thì có.
Nghe thấy Tống Huyền không ở đây, Dương Tử Mi hơi thất vọng một chút. Mục đích chính mà cô đến lần này là tìm anh nhờ giám định giúp cái gương này.