Tiểu Mi, nhanh lên xe đi!
Tống Huyền nôn nóng nói:
- Nguy hiểm!
- Thầy Tống, thầy yên tâm, thầy đưa chị Thanh Mai rời đi trước đi.
Dương Tử mi nháy mắt nói.
Tống Huyền quay đầu nhìn Thanh Mai còn đang mờ mịt, nghĩ một chút, rồi gật đầu:
- Vậy em cẩn thận!
- Vâng!
Dương Tử Mi vẫy tay với anh ta, ý bảo anh ta mau lái xe.
Tống Huyền chần chờ một chút, sau đó khởi động chân ga, lái xe đi.
Đám sát thủ ở đằng sau vốn định theo kế hoạch chờ qua đoạn đường có tình hình giao thông nguy hiểm mới động thủ, nhưng thấy xe đột nhiên dừng lại, một mình Dương Tử Mi đi xuống, sau đó chiếc xe để lại cô rời đi.
Đây chẳng phải là ông trời đang giúp bọn họ sao?
Dù lúc trước ông chủ đã dặn dò, lần này hành động phải cẩn thận, đối phương không phải người tầm thường, mà là một thầy tướng nổi tiếng.
Vì vậy nhiệm vụ lần này phái đi bốn sát thủ, trong đó có hai tên sát thủ thuê từ nước ngoài về.
Khi bọn họ thấy ảnh chụp Dương Tử Mi đều cảm thấy ông chủ phóng đại vấn đề.
Dù là thầy tướng thì sao?
Có thể tránh thoát được viên đạn của họ sao?
Mỗi người bọn họ đều là tay súng thiện xạ trong ngành, thực hiện nhiệm vụ ám sát chưa từng thất bại.
- Ai tới trước?
Tên sát thủ đầu tiên hỏi.
- Cô gái này cũng rất xinh đẹp, tao thật sự không nỡ ra tay.
Tên thứ hai nói.
- Tao cũng vô cùng thương hương tiếc ngọc.
Tên thứ ba nói.
- Để tao.
Sát thủ cuối cùng giật giật ngón tay:
- Mặc kệ nó là ai, trong mắt tao, nó chính là một món tiền.
- Xinh như vậy, thoạt nhìn vẫn là xử nữ, giết như vậy thật đáng tiếc, chi bằng chúng ta bắt lại vui vẻ chút, rồi chà đạp đến chết?
Một tên sát thủ ánh mắt mê đắm nhìn chằm chằm Dương Tử Mi nói.
- Ý hay.
Ba người khác tán thành, chỉ cần người chết, tiền cũng đã lấy, ông chủ sẽ không truy cứu mình giết cô ta như thế nào.
Làm sát thủ, cũng như đang vui đùa đi trên sợi dây sinh tử, vì vậy, chỉ cần rảnh là chúng theo đuổi tửu sắc, hưởng lạc.
Bởi vì chúng không biết, ngay sau đó liệu chúng có còn sống trên đời hay không.
Hai chiếc xe đi về phía Dương Tử Mi.
Lúc này, trên đường cao tốc không còn chiếc xe nào khác, đúng là thời điểm thích hợp để ra tay.
Nhưng dù có xe đến, thì cũng không có gì, bọn chúng có đủ kinh nghiệm chạy trốn.
Xe cách Dương Tử Mi khoảng hai mét thì dừng lại.
Dương Tử Mi ôm Tuyết Hồ, đứng yên bất động, nhìn hai tên sát thủ nhảy trên xe xuống.
Cấp bậc của hai tên này, vừa thấy là biết cao hơn so với hai tên lần trước ám sát cô.
Nhưng ánh mắt bọn chúng nhìn cô vô cùng đáng ghét, dường như muốn lột quần áo trên người cô xuống.
- Em gái, đi theo bọn anh đi, bọn anh sẽ làm cho em sung sướng hưởng thụ lạc thú!
Sát thủ đầu tiên cười dâm đãng nói.
- Vậy sao?
Dương Tử Mi thản nhiên lên tiếng:
- Tôi không có hứng thú hưởng lạc.
- Ha ha, thú vị! Nhưng bọn anh có hứng thú!
Tên kia nói xong, thò tay ra muốn bắt lấy Dương Tử Mi, đột nhiên cảm thấy tay chợt lạnh, toàn bộ cánh tay cứng đờ
Một tên khác cũng ra tay, kết quả cũng cứng đờ, không thể động đậy.
- Anh em, không được rồi, nha đầu kia dùng tà thuật, chúng ta trực tiếp giết chết thôi.
Một tên cảm giác có điều gì đó không đúng bèn nói, lên đạn súng trên tay, ngắm vào Dương Tử Mi.
Khi đạn trong họng súng của hắn sắp bắn ra, thì một bóng trắng trong lòng cô chạy vọt ra...
Cả chiếc xe giống như hộp diêm, bay lên không trung, rầm một tiếng, rơi xuống đường, nổ tung.