Tiếc rằng, khi lòng anh đang tràn đầy xúc động, Arnold đi tới:
- Cậu Long, ông chủ tìm cậu.
Vẻ mặt tràn ngập hạnh phúc của Long Trục Thiên thay đổi trong nháy mắt, lấy lại sự lãnh đạm, đôi mắt xanh chứa đầy khí lạnh liếc qua làm cho sống lưng Arnold toát mồ hôi lạnh.
- Mi Mi, anh có việc gấp, không nói chuyện với em được nữa.
Tuy rằng giọng nói của Long Trục Thiên vẫn đầy dịu dàng nhưng Dương Tử Mi vẫn cảm thấy có chút thay đổi, cô cũng nghe thấy giọng nói của Arnold ở đầu dây bên kia.
Mấy ngày nay, khả năng nghe tiếng Anh của cô có chút tiến bộ, đại khái có thể hiểu được là đang có người tìm Long Trục Thiên.
- Anh đi đi, yêu anh, em đợi anh!
Dương Tử Mi nói không chút ngại ngùng
- Yêu em!
Ngữ khí của Long Trục Thiên nghiêm túc mà lại có phần dịu dàng nói ra hai chữ mà Dương Tử Mi nghe mãi cũng không chán.
Nói xong, anh vội vàng cúp điện thoại.
- Cậu Long…
Ánh mắt Arnold đầy lo lắng nhìn Long Trục Thiên:
- Cậu vẫn chưa thể dứt bỏ à?
Long Trục Thiên lạnh lùng nhìn vào mắt của Arnold, không nói một tiếng rồi quay người đi ra ngoài.
Cầm chiếc di động, nghe bên trong truyền ra tiếng tu tu báo máy bận.
Trong lòng Dương Tử Mi có chút thất vọng.
Cô đứng bên bờ song lộng gió, lặng lẽ nhớ về từng mảnh kỉ niệm cô cùng Long Trục Thiên bên nhau, hạnh phúc có mà phiền muộn cũng có.
Bỗng nhiên, có người người chạy vụt qua cô nhanh như một cơn gió, vươn tay ra muốn bắt lấy cánh tay cô.
Dương Tử Mi giật mình né tránh.
Bàn tay kia vẫn giữ giữa không trung.
- Bạn học, đừng nghĩ quẩn!
Một thanh âm trong trẻo vang lên, dường như muốn với ra chỗ cô nhưng lại không dám, làm như cô giống như bong bóng vậy, chỉ cần chạm tay là sẽ bị vỡ tan mất.
Đừng nghĩ quẩn?
Dương Tử Mi nghi hoặc nhìn con người vừa mới xuất hiện trước mặt.
Là một bạn nam khôi ngô tuấn tú, mặc đồng phục trắng đen của trường trung học Quảng Nguyên, tóc ngắn, hàng lông mi cong dài nổi bật đến nỗi con gái nhìn cũng cảm thấy ganh tị.
Anh chàng tỏ ra nôn nóng, một tay chỉ xuống dưới chân cô, một tay lại hướng ra chỗ cô, giọng nói nhỏ nhẹ, nhẹ nhàng nói với cô:
- Bạn à, bạn còn nhỏ, tuổi trẻ còn tươi đẹp, đời người vẫn còn dài, đừng vì mấy chuyện nhỏ nhặt mà nghĩ quẩn, dù có chuyện gì đi nữa thì đều sẽ có thể giải quyết mà...
Dương Tử Mi nhìn cậu ta một cách khó hiểu, không hiểu tại sao cậu ấy lại nói với mình những câu đấy:
- Cậu đang nói gì vậy?
- Ý mình là, cậu đứng ra đây trước đi đã, đừng đứng đó, nguy hiểm đó, có khó khăn gì đều có thể nói với mình, mình tình nguyện làm thùng rác để cậu trút hết gánh nặng.
Cậu bạn nôn nóng nói.
Dương Tử Mi cúi đầu nhìn xuống dưới chân mới phát hiện ra mình đang đứng ở sát bên mép cầu, chỉ cần sơ sẩy một chút thôi là sẽ bị trượt chân ngã xuống sông, thật sự nguy hiểm.
Cô hiểu rồi, bạn nam này ban nãy bất chợt chạy tới với tay muốn bắt lấy mình, hoá ra là tưởng mình nghĩ quẩn muốn nhảy sông tự vẫn.
Cô chớp mắt, đáy mắt lộ ra một tia gian xảo, nở một nụ cười lạnh nhạt với nam sinh kia, sau đó xoay người...
Gieo cả người xuống sông!
- Không được!
Nam sinh kia kêu to, đưa tay ra bắt lấy cô nhưng lại chỉ nắm được không khí.
Dương Tử Mi đã lấy một hơi, nhảy xuống dưới sông.
Bạn nam kia ném cặp sách sang một bên, cũng nhảy xuống sông theo cô.
Ngã xuống chỗ sông sâu cậu mới nhận ra là mình vốn không biết bơi.
- Cứu... mạng...
Cậu bạn đạp nước bắn tung toé, kinh hãi hét to, miệng uống đầy nước sông, cả người cũng từ từ chìm xuống.