Tăng Chấn Long cầm tấm hình trong tay, tiếp tục hồi tưởng về quá khứ, nhìn kĩ một hồi, thì thào nói.
- Thật chẳng ai ngờ, đứa bé gầy yếu kia trưởng thành lại bự con như vậy, may mắn thay từ trong đáy mắt của nó vẫn còn chút tình cảm, không bị sự kiện năm đó ảnh hưởng quá nhiều.
Dương Tử Mi cũng đành cười khổ.
Tấm hình này của Long Trục Thiên sỡ dì có tình cảm trong đó, vì người cầm máy ảnh chính là cô, người anh ta nhìn cũng là Dương Tử Mi.
- Nó làm gì ở Mĩ?
Tăng Chấn Long hỏi thăm.
- Con cũng không biết.
Dương Tử Mi trả lời, lấy lại tấm ảnh của mình, nhìn Tăng Chấn Long nói:
- Ông cố ngoại, con nói điều này mong ông đừng mất lòng, anh ấy đối với con là một người vô cùng quan trọng, cho nên, con muốn hiểu rõ quá khứ của Long Trục Thiên, muốn điều tra tường tận vụ án năm đó.
- Nó là bạn trai của con sao?
Thấy khuôn mặt của Dương Tử Mi khi nói về Long Trục Thiên khá là khác thường, bộ dáng như thiếu nữ đang hồi xuân vậy, từng thấy qua vô số người, tất nhiên Tăng Chấn Long liếc mắt cái là nhận ra.
Dương Tử Mi cũng gật đầu.
Sắc mặt ông ta đột nhiên trầm xuống, vẻ mặt không lộ chút vui mừng nào, vẻ uy nghiệm của bậc trưởng bối từ trong mắt ông nhìn chằm chằm vào cô:
- Nữu Nữu, con mới mười mấy tuổi đầu mà thôi, ông cố ngoại không ủng hộ con yêu đương sớm như vậy, huống chi, con lại đang dính dáng với người có bối cảnh phức tạp như vậy, ông kiên quyết phản đối!
Dương Tử Mi thấy ông cố ngoại như vậy, cũng im lặng.
Đây chỉ mới là lần đầu tiên hai người gặp nhau mà thôi, cô cũng không muốn tranh luận với ông.
Huống chi, suy nghĩ của ông cũng xuất phát từ sự lo lắng mà thôi.
Bất kỳ một trưởng bối nào trong nhà, đều hy vọng cuộc sống của con cháu mình được bình an, hạnh phúc.
Dương Tử Mi cũng muốn bản thân được bình an, hạnh phúc nhưng mà có chút thân bất do kỷ.
- Nữu Nữu, cùng với ông cố ngoại trở về thủ đô, ông sẽ tự tay dạy dỗ còn thành một mỹ nữ, sau đó giúp con lựa chọn một chàng trai thích hợp với mình, sống trọn vẹn về sau này, nghe có được không?
Tăng Chấn Long lo lắng nhìn Dương Tử Mi.
- Con cám ơn ông, nhưng mà con hi vọng bản thân có thể lựa chọn tình yêu của đời mình, cưới người mà con mong muốn, mong ông cố ngoại đường quá khổ tâm.
Dương Tử Mi nhẹ nhàng cự tuyệt.
Cái gì mà mỹ nữ chứ, còn lựa chọn người phù hợp, cô cũng không cần.
- Tử Mặc, con có mang hình chụp của Tử Lương không?
Tăng Chấn Long suy nghĩ một hồi, quay đầu lại hỏi Tử Mực.
Tăng Tử Mục lấy từ trong túi xách của mình ra một tấm ảnh tập thể.
Tăng Chấn Long cầm lấy, chỉ vào một người trong tấm ảnh, nhìn Dương Tử Mi nói.
- Nữu Nữu, con xem anh ta như thế nào?
Dương Tử Mi liếc qua, thì phát hiện người này chỉ là đồ đệ của mình Tương Tử Lương.
Trong tấm hình, anh ấy cũng không mặc quân phục, chỉ mặc quần áo bình thường, đứng chụp với một đám người nhìn qua cũng biết là công tử tiểu thư có tiếng ở thủ đô, khí chất từng người vô cùng bất phàm.
- Không tệ, khí tức phong nhã vô cùng.
Dương Tử Mi tất nhiên sẽ không nói xấu đồ đệ của mình, huống chi, Tương Tử Lương đúng thật không có gì để chê.
- Tất nhiên rồi, đứa nhỏ này tên là Tương Tử Lương, là cháu nội của Tưởng nguyên thủ, chức danh thiếu soái, mới mười lăm tuổi mà thôi đã khai sáng một truyền kỳ trong giới quân đội, tự tay dạy dỗ một đội ngũ lợi hại nhất trong quân đội bấy giờ – Sư đoàn mười bảy. Là một nhân vật truyền kỳ đó, nguyên thủ Tưởng từng nói đùa với ông, nếu như mà ông có một đứa cháu gái thì…, có thể qua dạm hỏi với cháu nội ông ta xem sao. Đứa nhỏ Tư Tuệ kia vốn đơn thuần nông cạn, không thích hợp với Tử Lương, nhưng mà con thì khác, trầm ổn lại rộng lương, xứng đôi vừa lứa với Tử Lương rồi, nhất định nguyên thủ Tưởng sẽ rất thích con.
Tăng Chấn Long đứng bên cạnh nói.
Nghe mấy lời này của ông, trong đầu Dương Tử Mi xuất hiện đầy ý nghĩ đen tối.
Đạo lý gì vậy trời, ông cố ngoại lại ghép cô với đệ tử của mình, cái này khác gì vi phạm luân lý đâu..