Lúc này, đột nhiên điện thoại của Long Trục Thiên chợt vang lên, lần này thì anh không tránh mắt Dương Tử Mi nghe, mà alo một tiếng, bắt đầu chăm chú lắng nghe.
Khả năng nghe tiếng Anh của Dương Tử Mi tuy đã tăng tiến khá cao, nhưng dù sao trình độ cũng ở mức học sinh cấp hai mà thôi. Anh nói vừa vội vừa nhanh, hơn nữa cô cũng đang nghe lén, thanh âm kia không rõ ràng cho lắm, chỉ nghe mờ hồ giọng nói cái gì mà giết ai đó chết….
Sắc mặt Long Trục Thiên ngày càng trở nên buồn phiền, cuối cùng nói một câu.
- Tôi lập tức trở về ngay.
Sau đó anh cúp điện thoại.
Sau đó anh hổ thẹn nhìn Dương Tử Mi, cô thấy vậy thì liền bước lên trước mặt anh cười nói.
- Có việc gấp thì… Anh trở về Mĩ đi, em đợi anh.
- Anh xin lỗi em, Mi Mi.
Long Trục Thiên kéo cô vào trong ngực mình nói:
- Anh thực sự có chuyện gấp.
- Em hiểu mà, bảo trọng! Em yêu anh! Em luôn chờ anh!
Dương Tử Mi gật đầu, chập chững bước đi lại bên anh, trao cho Long Trục Thiên một nụ hôn, sau đó thả anh ra.
Long Trục Thiên đưa tay khẽ sờ tóc của cô, chồng một vài tấm ảnh hai người chụp chung lại, bỏ vào trong túi xách của anh.
Dương Tử Mi tiễn anh ra tận cửa.
Vì để cho Long Trục Thiên an tâm, trên mặt Dương Tử Mi vẫn mỉm cười, không tỏ ra chút buồn phiền hay mất mát nào cả.
Thấy bộ dáng hiểu chuyện của cô như vậy, Long Trục Thiên vừa đau lòng vừa xấu hổ, chỉ đành ôm chặt cô vào lòng một cái, sau đó bước lên xe rời đi.
Dương Tử Mi thấy bóng dáng chiếc xe đã khuất dần, cô chỉ muốn biến thành công chúa ngón cái, chui vào trong túi quần của anh, để có thể sánh vai với anh đến tận chân trời.
Chỉ tiếc rằng, cô cũng không phải công chúa trong truyện cổ tích, cũng chẳng thể theo anh được.
Xoay người trở lại trong nhà, cô đã thấy La Anh Hào chụp ảnh cho Lam Nha Nha.
Lam Nha Nha mặc một chiếc váy cổ màu xanh pha chút hoa trắng, với hai bím tóc và lúm đồng tiền như hoa, thoạt nhìn vô cùng xinh đẹp.
Nhớ lại lần đầu tiên gặp cô ấy trong trường học, chỉ là một cô lớp phó với bộ dáng gầy yếu hèn mọ, so với bây giờ quả thực một trời một vực.
Bởi vì được tụ dương trận tẩm bổ, khiến cho âm khí trên người Lam Nha Nha không còn bao nhiêu nữa, hầu như chẳng khác biệt người thường cho lắm.
Bởi vậy, mặc dù đôi mắt âm dương của cô vẫn còn, nhưng mà cũng ít khi thấy quỷ.
Thực ra mà nói, quỷ chỉ đến gần người có âm khí nồng đậm, luôn trốn tránh người có dương khĩ sung túc.
Thấy Dương Tử Mi bước đến, Lam Nha Nha chạy lại kéo tay cô, an ủi vài câu:
- Đừng có buồn mà, Trục Thiên đại ca sẽ trở về sớm thôi mà.
Dương Tử Mi cười cười.
- Mình không có buồn, mình cũng đã quen với việc gặp nhau thì ít mà xa cách thì nhiều này rồi, mình cũng tin là anh ấy sẽ trở lại khi rảnh.
- Thiệt là.
Lam Nha Nha đau lòng lắc đầu:
- Chúng ta đều mới mười sáu tuổi như nhau thôi, tại sao bạn giống như thấu hiểu hồng trần, hiểu rõ huyền ảo cuộc đời như người lớn tuổi vậy?
- Cảnh giới của mình chưa cao như vậy đâu, cái gì mà thấu hiểu chứ, bất đắc dĩ mà thôi.
Dương Tử Mi nhìn La Anh Hào nói.
- Đưa máy ảnh đây, để em chụp cho hai người một tấm coi như kỷ niệm.
Cô biết La Anh Hào và Lam Nha Nha cũng sắp từ biệt nhau rồi, lần này có khi là mấy năm cũng không ra ngoài, chụp cho hai người bọn họ vài tấm hình, coi như giải bớt phần nào nỗi khổ tương tư.
Lam Nha Nha thẹn thùng, thủ thỉ nói:
- Hai chúng mình còn chưa có tấm ảnh nào chụp chung.
- Tại sao không có?
La Anh Hào nghe vậy, hai tay choàng qua khoác vai Lam Nha Nha, quát:
- Em đừng quên, đã đồng ý làm bạn gái của anh rồi, làm tiểu bảo bối của anh.
- Em… Em…
Cả khuôn mặt Lam Nha Nha trở nên đỏ chót, vô cùng thẹn thùng.
Dương Tử Mi thì nhân cơ hội này chụp cho bọn họ một tấm.