Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: TruyenYY
---------------------
- Ông ơi, ông có thể cho cháu bức ảnh này được không?
Dương Tử Mi rất hối hận, cô sống với sư phụ những mười năm mà chẳng có bức ảnh nào của ông, đừng nói gì đến ảnh chụp chung.
Cô nghĩ, nếu có bức ảnh này thì ít ra cũng sẽ phần nào giảm bớt được nỗi nhớ sư phụ của cô.
- Đây là bức ảnh duy nhất mà tôi chụp chung với đạo trưởng…
Lúc này, ông Lưu có chút khó xử.
- Ông, để con đi ra tiệm rửa thêm một bức nữa nhé?
Thấy ông như vậy, Lưu Thiên Vũ vội lên tiếng:
- Nếu làm thế thì ai cũng sẽ có ảnh.
Nghe xong thì cả ông Lưu và Dương Tử Mi đều gật đầu.
Được sự đồng ý của hai người, Lưu Thiên Vũ lập tức cầm tấm ảnh đi rửa.
Sau đó Dương Tử Mi cứ quấn quýt đòi ông Lưu kể những sự tích năm đó trong quân đội của sư phụ cho mình nghe.
Đang lúc hai người nói chuyện sôi nổi thì đột nhiên có một người đàn ông to lớn từ đâu đi vào.
Khi nhìn thấy người đàn ông kia, Dương Tử Mi không nhịn được khẽ hô lên một cái kinh ngạc :
- Trục Thiên? Sao anh lại tới đây?
- Trục Thiên?
Nghe cô gọi thế thì người đàn ông kia nhìn cô một cách kinh ngạc.
Lúc này Dương Tử Mi mới nhận ra nhìn qua thì người đàn ông này giống Long Trục Thiên đến bảy phần, có điều màu mắt của hai người lại khác nhau.
Mắt của Long Trục Thiên có màu đen hơi ngả sang màu lam, còn người đàn ông này thì là màu mắt bình thường, với cả khí chất của họ cũng không giống nhau.
Tuy dáng người anh ta to cao nhưng lại đeo một cái kính gọng vàng, mặc áo sơ mi trắng, nhìn có chút nho nhã lịch sự, hơn nữa, với lại người này cũng phải tầm ba bốn mươi tuổi rồi.
- Đây là con trai tôi, tên là Lưu Hoán Thanh, nó cũng là chú của Tiểu Vũ.
Nói rồi, ông Lưu dùng vẻ mặt nghi hoặc nhìn Dương Tử Mi , sau đó ông hỏi :
- Chẳng lẽ cháu quen ai giống con trai tôi sao?
Dương Tử Mi gật gật đầu.
- Bố, cô ấy là…- Lưu Hoán Thanh vẻ mặt nghi hoặc nhìn Dương Tử Mi.
- Cố ấy là đệ tử của một chiến hữu cũ đến thăm bố ấy mà.
Ông Lưu giải thích.
- Cháu chào chú Lưu, cháu tên là Dương Tử Mi.
Tuy Dương Tử Mi cảm thấy gọi ông ta là chú thì hơi kỳ nhưng cuối cùng cô vẫn chào một tiếng.
- Chào cô. - Lưu Hoán Thanh nhìn về phía Dương Tử Mi gật đầu một cái, sau đó ông đặt chiếc cặp lên cái ghế gỗ đỏ rồi ngồi xuống, đưa mắt đánh giá cô một lượt.
Bị một người giống y hệt Long Trục Thiên nhìn nhìn, Dương Tử Mi cứ cảm thấy kỳ kỳ.
Cô thực sự không hiểu tại sao cả nhà Long Trục Thiên lại giống nhau đến vậy chứ?
- Ông Lưu ơi, trước đây nhà ông sống ở đây à?
Dương Tử Mi hỏi.
- Đúng vậy! Chúng tôi đã sống ở nơi này từ đời bố tôi rồi. Cô nhóc hỏi chuyện này làm gì? - Ông Lưu trả lời.
- Cháu thấy chú Lưu rất giống với một người quen của mình, thế ông còn anh chị em ruột gì không?
- Tôi không có anh chị em ruột. Nhưng mà cha tôi có một người anh em sinh đôi đã không liên lạc được từ thời chiến cho đến giờ, điều này khiến ông day dứt mãi. Mà không lẽ cháu biết quan hệ của họ à?
Ông Lưu nói với vẻ mặt đầy chờ mong :
- Cháu có thể nói cho tôi biết giờ họ đang ở đâu được không?
Dương Tử Mi nghe vậy thì cười khổ một tiếng :
- Mọi người nhìn giống nhau thế, cháu vừa nhìn cái là biết có quan hệ huyết thống rồi, nhưng mà…
Cô thực sự không biết nên nói về thân thế của Long Trục Thiên với họ thế nào cho phải.
Với cả cô vẫn chưa biết rốt cuộc đây là ông ngoại anh hay ông anh có quan hệ với nhà họ Lưu nữa.
- Cháu cũng không rõ lắm ông à. Chẳng qua cháu chỉ quen một người nhìn giống với nhà ông thôi. Đợi lần sau anh ấy từ Mỹ trở về, cháu sẽ đưa anh ấy để ông hỏi rõ nhé?
Dương Tử Mi nói với giọng điệu dịu dàng.
- Đi Mỹ rồi à?
Lúc ấy sắc mặt ông Lưu có chút thất vọng, ông nói:
- Vậy phiền cháu nhé.
- Vâng ạ.
Dương Tử Mi cũng thật sự hy vọng Long Trục Thiên có thể tìm được người thân, tìm được cội nguồn của mình. Nếu được như vậy thì chắc anh sẽ vui lắm.