Hoàng Tú Lệ nhìn thấy cô tới giống như được thoát tội vậy, bà vội vàng nói:
-Nữu Nữu, con nói chuyện với ông cố ngoại đi, mẹ đi nấu cơm đã.
Dương Tử Mi gật đầu.
Hoàng Tú Lệ thấy thế bèn bước nhanh ra ngoài.
Bầu không khí trong phòng khác lúc nãy khiến cho bà không dám thở mạnh, bà sợ Tăng Chấn Long sẽ la bà mất.
-Ông cố ngoại uống chút trà đi ạ.
Dương Tử Mi bước tới rót thêm một chén trà đưa cho Tăng Chấn Long.
Nhưng, Tăng Chấn Long bây giờ đâu còn tâm trạng nào mà uống trà nữa.
Ông im lặng nhìn chằm chằm Dương Tử Mi có phần hao hao giống như con gái ông thời còn trẻ với mong muốn tìm thấy dấu vết của con gái yêu trên người cô.
-Bé gái, tên con là gì thế?
Trải qua một lúc lâu, Tăng Chấn Long mới lên tiếng hỏi. Tuy giọng nói của ông vẫn uy nghiêm như trước nhưng đã dịu dàng hơn phần nào.
-Thưa ông cố ngoại, con là Dương Tử Mi, người trong nhà đều gọi con là Nữu Nữu ạ.
Dương Tử Mi trả lời lưu loát.
-Vậy ra con chính là Nữu Nữu mà Thiên Hoa nhắc đến ư? Ông nghe Thiên Hoa nói, con rất giỏi, lại có nhiều thành tựu ở nhiều mặt nữa.
Tăng Chấn Long gật gù nói.
-Hì hì, chẳng qua do ông cậu đã quá khen con rồi, thật ra con đâu biết gì đâu.
Dương Tử Mi trả lời có phần khiêm tốn.
Cuối cùng, cô cũng hiểu vì sao mà ông cố ngoại lại có thể tìm tới chỗ này rồi. Thì ra ông cậu không giữ lời hứa mà âm thầm báo về thủ đô.
-Ừm, con giống Tăng Tuệ hồi xưa, Tăng Tuệ lúc còn bé cũng rất thông minh hiếu động, bất kỳ thứ gì con bé cũng dễ dàng học được cả. Mà hồi đó, không có cho con gái đến trường, nhưng con bé vẫn có thể biết được vài chữ đấy.
Dường như Tăng Chấn Long hết sức vừa lòng đối việc Dương Tử Mi khiêm tốn như thế, ông gật đầu nói tiếp.
Còn Dương Tử Mi thì khẽ cười đáp lại.
-Ông cố ngoại thấy địa vị của con trong nhà rất cao. Tất cả mọi người đều nghe lời con nói, hay là con thuyết phục Tiểu Tuệ đi, mọi người đến thủ đô ở luôn nhé. Nhưng mà, ông nội con thì không được đi, ông không muốn bị con rể như ông ta làm cho mất mặt đâu.
Tăng Chấn Long nói với cô.
Nghe ông nói như thế, trong lòng Dương Tử Mi hơi khó chịu.
Đúng là việc ông nội làm rất mất mặt nhưng mọi người cũng không thể bỏ ông ấy một mình ở lại đây được!
-Ông cố ngoại, hiện giờ, bà nội đã không còn là thiên kim tiểu thư như trước. Nếu như ông muốn bà quay về thủ đô sống thì có thể bà sẽ không quen. Huống chi, dù thế nào đi chăng nữa thì chồng bà cũng là ông nội con.
Dương Tử Mi biết, với tình tình của bà nội thì không thể nào bà sẽ quay về thủ đô mà sống cả. Bà nội đã quen sống ở đây rồi, mà bà cũng không muốn phải nghe thấy những lời đồn đãi nhàm chán ở thủ đô nữa.
Tăng Chấn Long nghe cô nói thế thì im lặng một lúc.
Những gì Dương Tử Mi vừa nói không phải không có lý.
Con gái mình có thể nó không muốn quay về thủ đô đối mặt với các mối quan hệ phức tạp. Con bé có thể bình thản sống ở đây cũng tốt, nhưng mà ông thật sự không hài lòng chồng của nó. Sao con gái mình có thể chạy xa như thế gả cho kẻ này cơ chứ?
Ông càng nghĩ càng hối hận. Ngày đó sau khi ông biết con mình có bầu trước khi kết hôn, làm chuyện tổn hại lễ giáo mà tức giận, trong lúc nóng giận đã tát nó một cái rồi đuổi nó ra khỏi nhà.
Ông vốn nghĩ rằng, con ông sẽ quay lại nhận lỗi với ông. Sau đó ông sẽ đưa nó ra nước ngoài phá thai, tránh sóng gió. Đợi đến khi mọi chuyện nguôi ngoai thì mới đón nó trở về.
Nào ngờ, sau khi con bé bị ông đuổi ra khỏi nhà thì cũng không trở về nữa.
Lúc đó, ông cực kỳ lo lắng, đã cho người tìm khắp thủ đô, kể cả những khu vực gần đó nhưng cũng không thấy nó.
Thậm chí ông còn phát thông báo tìm người trên cả nước nhưng vẫn không có tin tức.
Ông còn nghĩ con ông nghĩ quẩn trong lòng rồi tìm nơi hoang vắng nào đó mà tự sát rồi.
Hai vợ chồng ông cũng vì thế mà đau lòng rất lâu.