Nữu Nữu, tối nay ngủ lại đây với mẹ nhé. Lâu lắm rồi hai mẹ con không ngủ cùng nhau.
Hoàng Tú Lệ nhìn Dương Tử Mi đầy hi vọng.
Nhìn thấy mẹ năn nỉ, Dương Tử Min nỡ lòng nào từ chối, chỉ có điều, luồng khí trên cơ thể cô không thích hợp để mẹ cô gần gũi, chứ đừng nói đến việc ngủ chung giường.
- Tú Lệ à, Nữu Nữu lớn bằng từng này rồi, không nên ngủ chung giường với em, nhưng mà Nữu Nữu, đêm nay con ngủ lại đây đi, ngủ một mình.
Dương Thanh nói với Tú Lệ. Ông hiểu rõ sự khó xử của Dương Tử Mi.
Ánh mắt của Hoàng Tú Lệ trông thật buồn
Nhìn thấy ánh mắt đượm buồn của mẹ, trong lòng Dương Tử Mi cũng rất khổ sở.
Cô rất muốn mình giống như hồi bé, được ngủ chung giường với mẹ. Mẹ vừa nhè nhẹ quạt mát, vừa dịu dàng vuốt tóc mình để mình được ngủ yên.
Chỉ tiếc, giờ cô không thể.
Dù đau khổ, cô vẫn kiên quyết nói:
- Mẹ, con rất muốn ngủ cùng mẹ, nhưng trước giờ con toàn ngủ một mình, sợ không quen. Nhưng đêm nay con sẽ ngủ ở nhà, không về nhà bên kia nữa.
- Được.
Hoàng Tú Lệ mặc dù có chút thất vọng, nhưng nghe cô nói tối nay sẽ ngủ ở nhà thì liền vui mừng trở lại.
- Vậy để mẹ đi nấu chè cho con ăn. Con lâu lắm không ăn món đó rồi.
- Cảm ơn mẹ.
Dương Tử Mi nhìn dáng mẹ đứng lên đi vào trong bếp mà khóe mắt cay cay.
Có lẽ nó thật sự ứng với cách nói “ngũ tệ tam khuyết”, nên cô mặc dù có thể ở cạnh người thân nhưng lại không thể gần gũi với họ, số mệnh cô chỉ có thể đơn độc một mình.
Sau khi ăn chè xong, cả nhà ngồi tán gẫu cả ngày.
- Nữu Nữu, 11 giờ hơn rồi, ông nội con vẫn chưa về...
Dương Thanh ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ, lo lắng nói.
Dương Tử Mi bắt đầu cảm thấy bất an, lo lắng ông nội xảy ra chuyện.
Đã khuya lắm rồi, người đi đường cũng thưa dần, ông nội đúng ra phải về rồi mới phải.
- Nữu Nữu, coi xem ông nội con đang ở đâu.
Bà nội sốt ruột nói.
Dương Tử Mi lắc đầu đầy bất lực:
- Con không xem được cho người thân.
- Để cha ra ngoài tìm.
Dương Thanh đứng dậy:
- Có lẽ ông cũng không đi đâu xa lắm.
- Con cũng đi.
Dương Tử Mi đứng dậy.
Hoàng Tú Lệ cũng cùng đi, chỉ con lại bà nội ở nhà trông mấy đứa nhỏ.
- Tuyết Hồ, cậu có biết ông nội tôi đang ở đâu không?
Đã tìm hết một lượt mà cũng không tìm thấy bóng dáng ông nội, Dương Tử Mi lòng như lửa đốt, lo lắng ông nội xảy ra chuyện.
- Khí tức ở nơi này hỗn loạn quá, tôi cũng không có cách nào cảm nhận được hơi thở của ông ấy.
Tuyết Hồ nói một cách đầy bất lực.
Dương Tử Mi chỉ còn biết gọi điện nhờ Mộ Dung Vân Thanh giúp đỡ.
Muốn tìm kiếm một người ở thành phố X nào đó, thì nhờ Mộ Dung Vân Thanh giúp đỡ vẫn tốt hơn là nhờ cảnh sát. Dù sao từng ngóc ngách của một thành phố anh đều nắm rõ trong lòng bàn tay.
Mộ Dung Vân Thanh chưa nghe Dương Tử Mi nói hết câu đã nhận lời ngay, lập tức phát đi tin tức.
Những người bên dưới nhận lệnh cũng liền lập tức hành động, bắt đầu tìm kiếm khắp các con phố lớn nhỏ.
Tìm kiếm cả một đêm mà không hề có tin tức gì của ông nội.
Cả nhà Dương Tử Mi lòng như lửa đốt.
Dương Tử Mi có chút ân hận. Khi ông nội bỏ đi, cô không hề ngăn lại mà để tùy ông đi.
Nếu ông nội thật sự xảy ra chuyện thì cô cũng không biết phải làm thế nào mới tốt.
Dương Thanh nhận thấy con gái đang tự trách bản thân mình, liền vỗ vỗ vai cô nói:
- Nữu Nữu, ông nội bỏ đi, không phải lỗi của con, con cũng đừng lo lắng quá. Có lẽ ông nội trốn ở nhà một người bạn nào đó, cố tình khiến chúng ta lo lắng mà thôi.
- Cha, con chỉ sợ nhỡ mà...
Dương Tử Mi áy náy nói:
- Đều là do con không tốt, đúng ra thái độ của con phải mềm mỏng hơn.
- Là do ông nội con không tốt, không phải do con. Haiz, con đã lớn bằng từng này rồi, lẽ nào chuyện đó lại nghĩ không thông?
Dương Thanh lắc đầu.
- Chị ơi, chị có thề nhờ sư phụ chị giúp xem xem.
Tiểu Thiên nhắc cô.
Đúng rồi, sao mình lại ngốc thế chứ, mình là người thân, không thể xem cho ông nội, nhưng sư phụ thì không phải.
Pháp lực của sư phụ mặc dù không cao bằng cô, nhưng cũng thuộc hàng cao thủ, có thể đại khái đoán được vị trí cũng như điềm lành điềm dữ của ông nội.