Thấy Dương Tử Mi không có chút tức giận gì, lại còn có ý cười, Long Trục Thiên tự nhiên chột dạ, thấp thỏm hỏi:
- Mi Mi, em thật sự không để ý đến anh chút gì à?
- Hả?
Dương Tử Mi nghi hoặc hỏi:
- Sao anh lại nghĩ vậy? Em không để ý anh thì còn để ý ai nữa chứ?
- Vậy sao em lại cười?
Long Trục Thiên vô cùng buồn bực.
Thân thiết với Dương Tử Mi lâu vậy rồi, anh cũng đã quen với tính nết của Dương Tử Mi, cũng biết rằng cô hơi trẻ con, rất sợ sự mất mát, cô luôn để ý chi tiết đến những thứ cô quan tâm.
Nghe nói, đối với một cô bé thì ngày sinh nhật vô cùng quan trọng. Ngày sinh nhật hàng năm của Theresa đều được tổ chức lớn như những ngày lễ lọng trọng, những bé gái khác cũng gần như thế, nếu như ngày sinh nhật lại không nhận được quà từ người mà mình để ý thì chắc chắn sẽ rất tức giận, chuyện bé xé ra to.
Hôm qua anh bận đến mức quên cả ngày giờ, hôm nay mới chợt nhớ ra đã quên mất sinh nhật của Dương Tử Mi
Hơn nữa cô cũng không gọi điện thoại cho anh.
Anh cứ nghĩ là cô đang rất tức giận, còn tự trách bản thân đã quên mất ngày sinh nhật của cô.
Nhưng bây giờ, cô ấy không những không tức giận mà lại còn cười, phải chăng anh không hề quan trọng đối với cô?
Chỉ là một người qua đường, có cũng được mà không có cũng chẳng sao?
Một người luôn bình tĩnh như anh bắt đầu có chút bất an.
Dương Tử Mi nào có nghĩ là anh lại có tâm tư như vậy.
Cô tiếp tục cười nói:
- Em cười vì em vui khi được nghe thấy giọng nói của anh, chẳng lẽ em phải khóc à? Thật là, từ lúc nào mà anh lại mẫn cảm vậy chứ?
- Người đang yêu vốn dĩ vẫn mẫn cảm.
Long Trục Thiên tự nhiên lại buột miệng nói ra một câu đầy tính nghệ thuật chả giống với anh chút nào, làm cho Dương Tử Mi được mở rộng tầm mắt.
Cô cũng trở nên mẫn cảm:
- Trục Thiên, anh gây ra chuyện gì có lỗi với em đúng không? Hay là anh có chuyện gì giấu em?
Long Trục Thiên trầm mặc trả lời:
- Ừm.
Nghe thấy câu trả lời, Dương Tử Mi cảm thấy như bị kim đâm vào tim, bắt đầu bất an:
- Anh... thích người khác rồi sao?
- Tuyệt đối không phải, anh chỉ thích một mình em.
Long Trục Thiên vội vàng trả lời
Nghe được câu này, Dương Tử Mi lại vui vẻ trở lại:
- Nếu như không phải là vấn đề này thì mọi thứ khác đều không thành vấn đề, em đợi anh trở lại.
- Ừm.
Long Trục Thiên trả lời có chút trầm lặng.
- Ừ ừ ừ, chẳng lẽ anh chỉ biết nói mỗi "ừ" thôi à?
Dương Tử Mi có chút buồn:
- Không được ừ nữa, nói mấy câu ngọt ngào cho chị đây nghe xem nào!
- Ừm...
Long Trục Thiên lại "ừm" một lúc, sau đó giọng nói trầm thấp xuống:
- Anh nhớ em!
Dù không phải là lần đầu tiên được nghe câu này, nhưng mỗi lần nghe được Dương Tử Mi đều bị rung động, mặt đỏ ửng lên, hơi thở gấp gáp, hận một nỗi là anh ấy không ở trước mặt để cô lao vào vòm ngực ấy, cảm nhận hơi ấm và nhịp tim dồn dập của anh.
Chỉ tiếc là, trước mắt ngựa xe như nước, sau lưng sông nước thao thao, còn anh lại ở phía bên kia Thái Bình Dương.
Thật là dày vò người khác quá mà.
- Trục Thiên, em rất nhớ anh, nhớ anh, nhớ anh!
Cô cũng không thể bình tĩnh để nói chuyện nữa rồi, giọng nói có phần nũng nịu, ăn vạ.
Nghe cô nói, Long Trục Thiên hít thở cũng không còn như thường, nỗi nhớ cô lại càng da diết hơn.
Lúc này, anh thật sự chẳng cần gì nữa, cũng không muốn băn khoăn điều gì nữa, chỉ muốn lập tức bay về bên cạnh cô, ôm cô vào lòng.