- Một đứa nhỏ như con thì làm lấy gì mà đi, đến lúc đó để ông dặn Tử Mặc tới đón con.
Tăng Chấn Long thấy Dương Tử Mi đáp ứng chuyện lên đô thủ rồi, trong lòng cực kỳ vui vẻ.
- Để ông lập tức trở về, cho người liên lạc với trường trung học phụ thuộc đại học thủ đô, chuẩn bị cho con một trường cấp ba tốt nhất ở đó, ngay cả trường đại học nữa, còn nếu con muốn du học thì… Ông cố ngoại cũng ủng hộ con hết mình..
- Con cám ơn ông cố ngoại.
Dương Tử Mi không thể đến Quảng Nguyên đọc sách rồi, đành cáo lỗi với ông cậu vậy.
Hoàng Tú Lệ đã chuẩn bị xong đồ ăn rồi, mời mọi người vào nhà ăn cơm.
Tăng Chấn Long ngồi chung một chỗ với bà nội Tăng Tuệ, gắp cho bà mấy món mà Tăng Tuệ thích, thỉnh thoảng còn kể một số chuyện xưa.
Thấy cha mình vẫn thương yêu mình từng ly từng tý như xưa, trong lòng Tăng Tuệ ngập tràn hạnh phúc pha lẫn chút hổ thẹn.
Nếu như thời gian có thể quay trở lại chục năm trước, bà nhất định sẽ lựa chọn kiên cường đối mặt với tất cả lời đồn ngoài kia, cũng không rời xa vòng tay cha mẹ, không để cho hai người bọn họ vì mình mà đau lòng như ngày hôm nay.
Sau khi ăn cơm xong, Dương Tử Mi theo Tăng Chấn Long và Tăng Tuệ đi dạo trong nhà một chút, kể một vài chuyện, để tránh cho hai người bọn họ thỉnh thoảng lâm vào im lặng.
Không khí coi như tạm ổn, nhưng mà ông nội vốn đã rời khỏi nhà đột nhiên trở lại, ngậm lấy điếu thuốc trên môi, cả người nồng nặc mùi rượu, nhìn bà nội nói.
- Tăng Tuệ, bà trở về thủ đô làm đại tiểu thư đi, để một lão già như tôi ở đây tự sinh tự diệt đi, không cần quan tâm tới tôi nữa. Dù sao năm đó có thể cưới được bà, ở bên cạnh bà những năm tháng qua, tôi cũng thỏa mãn rồi, bà cứ đi đi.
Sau đó, ông ta xoay qua nhìn Tăng Chấn Long nói:
- Những năm nay mặc dù tôi không thể cho Tăng Tuệ một cuộc sống sung sướng, nhưng mà cũng không phải không nuôi nổi. Nếu ngày đó tôi không ra tay cứu bà ta, thì Tăng Tuệ cũng đã sớm bỏ mạng rồi, ông cũng không cần phải oán giận tôi.
Tăng Chấn Long thấy bộ dáng của ông ta, trầm ngâm một hồi mới nói.
- Ta tôn trọng lựa chọn của Tiểu Tuệ, dù cho nó muốn đi hay ở.
Dương Bách nhìn chằm chằm vào Tăng Tuệ.
- Tôi ở lại đây với ông.
Tăng Tuệ nhìn Dương Bách nói.
- Chúng ta sống chung nhiều năm như vậy, duyên phận vợ chồng không thể cắt đứt, từ nay về sau bất luận sinh tử, đều muốn ở cùng một chỗ với ông.
- Ha ha, tôi biết bà không nỡ bỏ tôi mà.
Dương Bách cười to, sau đó bỏ đi với bộ dáng say khướt.
- Tiểu Tuệ, con thật sự muốn ở chung một chỗ với cái tên kia sao?
Tăng Chấn Long khó hiểu hỏi.
- Dạ, đây là duyên phận rồi.
Tăng Tuệ cúi cầu quay đi, che dấu một tia bất đắc dĩ xen lẫn đau thương trong mắt bà.
Dương Tử Mi và ông cố ngoại cất bước đi theo sau, vừa định trở về, lại nhận được cuộc gọi của Văn Hoa, ông ta hỏi chừng nào có thể giúp tìm kiếm đứa em của mình.
- Dương đại sư, thật sự tôi đợi không được nữa rồi, tôi sợ mình không còn đủ thời gian để tìm được em trai mình rồi, để nó có thể cho nó lá rụng về cội.
Hoắc Vân Hoa thành khẩn thỉnh cầu.
Dương Tử Mi bất đắc dĩ nói.
- Hoắc tiên sinh, tôi cũng muốn giúp ông tìm em trai mình sớm nhất có thể, nhưng mà phải tìm được xương cốt của ông ấy đã, làm như vậy phải tổn thương đến nội lực, mà vậy thì không thể chữa trị cho Tống tiên sinh được. Hiện tại ông ấy đang rơi vào thời khắc mấu chốt rồi, tôi không thể phạm bất cứ sai lầm nào được, vì vậy mong ông chờ một thời gian.
Nếu như không phải do Tống tiên sinh phát bệnh, Dương Tử Mi đã nhanh chân đi đến thủ đô.
Cô không thể chờ thêm một ngày nào nữa để điều tra hồ sơ về thảm án của Long gia, muốn nhìn hình chụp hiện trường lúc đó, từ đó tìm được vài điểm khác thường, để vạch trần chân tướng mọi việc.
- Haiz, tôi phải đành đợi vậy!
Hoắc Vân Hoa thở dài nói.
Dương Tử Mi biết rõ ông ta sốt ruột muốn tìm em trai của mình, nên cũng không trách ông ấy.