Hạ Mạt bước đi, trong lòng Dương Tử Mi thì không cách nào an tâm được, trong đầu chỉ toàn nghĩ về chuyện trong mộ cổ, cuối cùng quyết định điều tra thử xem, xem thử mười hai bức tượng sống này rốt cuộc như thế nào, chỗ trống trước ngực bọn họ, có vừa với tấm thẻ bài gỗ đào này không.
Nghĩ như vậy xong, cô lập tức ngồi yên một chỗ, gọi điện thoại cho Tiểu Thiên.
Tiểu Thiên tiếc nhất là mình vẫn là con nít, không thể đi cùng Dương Tử Mi thám hiểm.
Nhưng mà, nó vẫn dặn Dương Tử Mi mang Liên Y theo, nếu có chuyện gì còn có thể giúp đỡ lẫn nhau.
Liên Y là một linh thú vô cùng mẫn cảm, người cũng khó mà bằng được.
Dương Tử Mi cũng muốn có người đi cùng, có việc còn có thể thương lượng, nếu chỉ một mình tiến vào một cổ, ít nhiều gì cũng có nguy hiểm.
Đêm hôm nay trời không có trăng, vô cùng u ám, thực là một buổi tối hoàn mỹ để đi đêm.
Vì để che dấu tai mắt người ngoài, Dương Tử Mi chỉ lái xe đến cách mộ cổ tầm 1km rồi dừng lại, sau đó mang theo Liên Y đi bộ vào.
Dương Tử Mi mặc mộ bộ quần áo luyện công màu đen, tóc buộc thật chặt ở bên trong khăn trùm đầu, tránh cho khi tiến vào cổ mộ bị lây nhiễm một vài thứ dơ dáy.
Đêm tối phủ lên cô, làm cho cô trở nên giống như một u linh màu đen vậy, ở khu vực tương đối hoang vu đi tới, đằng sau có một thân ảnh nho nhỏ màu trắng theo sau, động tác vô cùng nhanh chóng như tia chớp vậy.
Cuối cùng hai người bọn họ cũng đến trước mộ cổ.
Lúc này, khắp nơi đã bị niêm phong, từng khu vực đều có bảo vệ tuần tra.
Nhưng mà, mấy tên bảo vệ này tác phong vô cùng lười biếng, không hút thuốc thì ngồi nói chuyện phiếm, phần còn lại thì ngồi ngủ gà ngủ gật, thậm chí có một nhóm người đã lập sòng đánh bài.
- Mày nói xem, mấy bức tượng bên trong cổ mộ kia có thể sống lại hay không?
Một tên bảo vệ miệng ngâm thuốc lá, đánh ra một lá bài, tiện miệng nói:
- Có ai xuống dưới nhìn thử chưa?
- Bọn ta cũng không phải chuyện gia, ai dám xuống xem mấy thứ kia? Dù sao đêm nay cực kỳ xui xẻo, đáng lẽ có thể thoải mái nằm trong nhà ngủ với vợ, vậy mà bây giờ phải ở đây trông cái mộ cổ này, phía trên thì không đủ nhân lực, đúng là bị người ta khi dễ mà.
Một người khác bất mãn nói.
- Đúng rồi, cái này thì bảo vệ làm gì? Bên trong cũng không đào ra được vật gì, chỉ có mười hai pho tượng sống, đáng cho mấy chục người chúng ta thức đêm canh gác sao? Tao cũng không tin, có ai dám tới chỗ này phá phách.
- Có lẽ sẽ có trộm mộ.
- Nghe nói mấy pho tượng sống này rất có giá, đây là một nghiên cứu vô cùng ý nghĩa, huống chi, mấy pho tượng sống này khác với thi hài kia, nghe nói cũng không cần ngâm chế hương liệu gì, vẫn như người sống sờ sờ đúng đó. Các chuyên gia đều nói đây là kỳ tích tuyệt thế. Mấy pho tượng này, nếu để người ngoại quốc biết được, chắc chắn sẽ rất đang giá. Lần trước tao coi thời sự, có mấy tên nước ngoài đến Tuyết Sơn mua mấy thi hài kia, một cái có thể đến mấy trăm vạn tệ.
- Đậu mé, có thể dựa vào xác chết mà kiếm tiền sao? Khó trách lần này cử chúng ta đến đây bảo vệ! Lần này bọn mình phát hiện ra khu vực này, chiến tích chắc nhiều hơn mấy tên đến từ chính phủ kia.
- Được bao nhiêu chiến tích tao cũng không biết, dù sao chúng ta sẽ sớm nổi tiếng sau vụ này thôi, khắp cả nước đều đang chú ý đến đây rồi, cũng sẽ dẫn tới một nhóm lớn người hiếu kỳ đến đây thám hiểm gì đó, còn chuyện này khẳng định đẩy mạnh kinh tế của chúng ta.
- Cái thằng này, suốt ngày lo xa mà thôi, tới lượt mày đánh rồi kìa!
Dương Tử Mi thấy bộ dáng lười biếng của mấy tên bảo vệ, vừa định niệm ẩn thân chú, đột nhiên cô bỗng thấy một thân ảnh cường tráng nhanh nhẹn, lặng lẽ lướt qua ánh mắt của mấy tên bảo vệ, tiến vào khu vực đang được khai quật, sau đó biến mất tăm hơi.