Mục lục
Dị Năng Trọng Sinh Thiếu Nữ Thiên Tài Bói Toán
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cầm máy ảnh chụp cho Lam Nha Nha và La Anh Hào xong, Dương Tử Mi mới trở về phòng của mình, vừa định ngồi xuống giường, bên ngoài đã vang lên tiếng gõ cửa của Sadako.

- Chủ nhân, tôi vào được không?

- Ừ vào đi.

Lúc này tuy Dương Tử Mi không muốn bị quấy rầy, nhưng cô lại tò mò liệu Sadako muốn tìm mình để làm gì, nên cũng gọi cô ta vào.

Sadako đẩy cửa bước vào, cô ta vẫn luôn giữ thói quen xõa tóc hay búi về đằng sau, giống như Dương Tử Mi buộc thành một cái đuôi ngựa ở sau, dào dạt vài phần khí tức thanh xuân

- Chủ nhân.

Sadako nhẹ nhàng bước tới.

- Tôi muốn lấy đi hình chụp của mình lúc nãy.

- Sadako, cô vốn không giống tôi chút nào, nhưng bây giờ chụp ảnh lại ra như thế này, cô có suy nghĩ gì không?

Dương Tử Mi chìa mấy tấm ảnh chụp Sadako ra, bày từng cái trên mặt bàn, hỏi cô ta.

Sadako cười chẳng nói gì, cầm lấy mấy tấm hình cẩn thận quan sát một hồi.

- Không có gì, nô bộc mà giống chủ nhân, đó là lẽ thường mà thôi.

- Sadako.

Dương Tử Mi thấy cô ta như vậy.

- Chuyện là, tôi không muốn cô dần trở nên giống tôi, Dương Tử Mi là một cá thể riêng biệt, còn Sadako cũng là một cá thể riêng biệt.

- Chủ nhân vĩnh viễn là một cá thể độc nhất vô nhị, Sadako cho dù hình dáng trở nên giống với chủ nhân, cũng sẽ không thay thế chủ nhân, xin chủ nhân yên tâm.

Sadako thành khẩn nói.

Nghe cô ta nói như vậy, nội tâm của Dương Tử Mi cũng trầm xuống.

Đúng vậy, Sadako càng ngày càng trở nên giống mình, vậy cuối cùng có thể mình bị cô ta cắn trả không, rồi sau đó cô ta sẽ thay thế mình.

Mà bản thân mình thì biến thành người bị vứt bỏ.

Nghĩ như vậy, một cỗ khí lạnh tràn khắp người cô, làm cho Dương Tử Mi không nhịn được nổi da gà, trong lòng càng cảm thấy bất an.

Cô chỉ đưa cho Sadako một tấm hình, cô ta cầm lấy sau đó rời đi, còn Dương Tử Mi thì bước qua phòng của Tiểu Thiên.

Từ sau khi mất tích trở về thì Tiểu Thiên trở nên rất thích ngủ, mỗi ngày để dành rất nhiều thời gian trên giường.

Dương Tử Mi bước đến bên giường của Tiểu Thiên, đánh thức nó dậy.

- Chị, không phải chị đang ở với Trục Thiên đại ca sao? Đến chỗ của em làm gì?

Tiểu Thiên dụi dụi mắt hỏi.

- Anh ấy về lại Mĩ rồi. Tiểu Thiên, em xem mấy tấm hình này coi.

Dương Tử Mi đưa mấy tấm hình của Sadako cho Tiểu Thiên xem.

- Chị à, từ khi nào mà chị thích mặc đồ hầu của Sadako vậy? Ha ha, nhìn thoáng qua còn có chút giống với Sadako.

Tiểu Thiên cười nói.

- Tiểu Thiên.

Nét mặt Dương Tử Mi dần trở nên nghiêm túc:

- Đây không phải là hình của chị, mà là Sadako. Vừa rồi La Anh Hào chụp cho cô ta vài tấm, mỗi lần chụp thì đều giống chị, chuyện này đúng là kì lạ mà.

- Sadako?

Tiểu Thiên cẩn thận nhìn lại tấm ảnh một lần nữa, gật đầu:

- Đúng rồi, trán của chị có một vết chu sa màu hồng, mà người trong ảnh lại không có, chuyện gì xảy ra vậy nè? Hình của Sadako sao lại giống chị được? So ra Sadako còn xinh đẹp hơn chị chứ.

Dương Tử Mi liếc Tiểu Thiên một cái, sau đó buồn bực nói:

- Tiểu Thiên à, chị sợ sau này cô ta thộn phệ chủ nhân, thay thế chị, mà chị thì biến thành một người không nào bị vứt bỏ.

Tiểu Thiên nghe vậy, nụ cười trên môi cũng tắt, vẻ mặt non nớt chợt hiện lên nét nghiêm túc.

- Lo lắng của chị cũng không phải vô lý, tồn tại của Sadako vốn đã kì lạ, từ cô ta tỏ ra một cảm giác vô cùng thiếu an toàn.

- Tiểu Thiên, chị muốn giải trừ khế ước với cô ta, không muốn Sadako cứ kè kè bên mình nữa. Em suy nghĩ xem, có chú ngữ nào có thể …

Dương Tử Mi biết rằng Tiểu Thiên tuy đã mất đi trí nhớ trước kia, nhưng mà giống như có được năng lực đặc biệt nào đó, hơn nữa còn biết không ít chú ngữ thần kỳ, giống như ẩn thân thuật nó cũng biết nữa.

- Để em suy nghĩ xem sao. Nhưng mà, trong trí nhớ của em, một khế ước bằng máu một khi đã được lập, vĩnh viễn không thể giải trừ được.

Tiểu Thiên cau mày nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK