Vương Khung kinh nghi bất định, đi lên phía trước, chậm rãi đẩy cửa đá ra. Ầm ầm! Khí tức lạnh lẽo ùa ra từ khe cửa, thấm vào máu thịt, vào tận xương tủy. Bên trong cửa đá, một mảnh tối tăm. Nhưng lông mày của Vương Khung lại bỗng nhiên nhảy một cái. Hắn có thể cảm giác được rõ ràng, ở sâu trong bóng tối kia, có một bóng người vô cùng gầy gò đang ngồi xếp bằng, tiếng thở của y vang vọng trong không gian u ám, nặng nề như vực thẳm, mỗi một lần...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.