"Ngươi đừng có gạt người, tên khốn nhà người chính là người tổn thương ta sâu nhất, thật quá chán ghét." La Thanh Nguyên ôm Vương Khung thật chặt, khóc không thành tiếng. Vương Khung cười một tiếng, xoa xoa cái đầu nhỏ của La Thanh Nguyên. "Được rồi, trở về rồi lại khóc, ở đây còn có ba kẻ đần đang nhìn." Nghe đến đây, La Thanh Nguyên mới ý thức được, hai người bây giờ còn chưa thoát khỏi hiểm cảnh. Lúc này, ba đại cao thủ có một chút không thể tưởng tượng nhìn về phía xa,...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.