Cảnh tượng này thật kinh ngạc và sửng sốt.
Mọi người đều bị sốc.
Quang Minh Học Cung từ khi sáng lập đến nay, vẫn chưa từng nghe nói có ai dám thu phí bảo hộ ở trong học cung, hơn nữa còn là học viên mới thu phí bảo hộ của học viên cũ.
"Chuyện này...chuyện này gọi là bắt nạt sao?"
"Ngươi đã bao giờ thấy học viên mới bắt nạt học viên cũ chưa? Trâu bò, hắn là người có công đi đầu, sáng tạo ra tiền lệ mới học viên mới bảo hộ học viên cũ, còn là loại thu lệ phí kia."
"Đây không phải là tống tiền sao?"
Từng đạo ánh mắt khiếp sợ nhìn về phía Vương Khung, chỉ cảm thấy hình ảnh trước mắt kỳ lạ vô cùng.
Thiên phú như thế, xuất thân như thế, còn thiếu chút tiền này?
"Không hổ là đệ tử đại tộc, hắn đây là dùng bạo lực khống chế bạo lực, dùng phương thức như vậy nói cho những học viên cũ này, chính nghĩa sẽ đến trễ, nhưng tuyệt đối sẽ không vắng mặt. Thời đại bắt nạt học viên mới đã trôi qua."
Có người kinh hô, nhìn ra dụng tâm lương khổ của Vương Khung.
"Ngươi...ngươi..làm sao..." Thành Trọng cảm thấy áp lực vô tận.
Vào lúc này, gã ngẩn người.
Gã xuất thân từ nhà giàu có, cho dù nghiền ép học viên mới, cũng chỉ là sử dụng như đá dò đường, khổ sai.
Chứ chưa từng gặp qua thủ đoạn chợ búa như này.
Thu phí bảo hộ? Loại chuyện này từ khai thiên tịch địa đến nay, liền chưa từng xuất hiện tại Quang Minh Học Cung.
Về phần học viên mới trấn áp ngược lại học viên cũ, doạ dẫm trần trụi, càng là chưa từng nghe thấy.
Trong ánh mắt Thành Trọng nhìn về phía Vương Khung triệt để biến đổi.
Học viên mới này trong mắt gã rốt cuộc đã không còn là con em quyền quý dựa vào quan hệ, đi cửa sau nhập học.
Phong mang nội liễm, không phát một tia, đột nhiên bạo khởi, một tiếng hót kinh người, trọng yếu nhất là, thủ đoạn của hắn tàn nhẫn âm độc, giết người tru tâm.
Thu phí bảo hộ? Đây quả thực là đang đánh bọn hắn mặt, thân là học viên cũ, cần bảo hộ sao?
"Ta...chúng ta không cần...bảo hộ..." Thành Trọng thống khổ giãy giụa nói.
Lực lượng trong tay Vương Khung lập tức đề thăng một chút, Long Viên Khí điên cuồng nghiền ép.
Thân thể của gã thật giống như bị vùi vào trong đất, gân xanh hiển hiện, làn da sung huyết, giống như sẽ nổ tung vào bất cứ lúc nào.
"Ngươi nhìn đi, hiện tại không phải liền cần được bảo hộ sao?"
Trong mắt Thành Trọng tràn đầy sợ hãi.
Gã cảm nhận được uy hiếp sinh tử, tên tiểu tử này dường như thật sự muốn trở thành kẻ thù không đội trời chung với gã, nhưng ánh mắt lại không có mảy may dao động.
"Hắn...hắn thật sự sẽ giết người?" Thành Trọng run rẩy, gã mặc dù vênh mặt hất hàm sai khiến, nhưng dù sao vẫn còn là học viên, chưa từng gặp qua loại chiến trận này.
Gã cũng không biết rõ quá khứ của Vương Khung, càng không biết trước đây hắn là một gã giết mổ, thậm chí ngay cả cao thủ như Lệ Kỳ Phong cũng đều chết ở trong tay hắn.
So sánh với nhau, Thành Trọng lộ ra vẻ quá non nớt.
Về phần những người khác, đã nhìn ngốc.
Dùng bạo lực uy hiếp, lại thu phí bảo hộ, người cũng là hắn, ma cũng là hắn, còn có loại thao tác này?
"Ngươi xác định không cần bảo hộ?" Vương Khung lại quan tâm hỏi một lần nữa.
"Ta trả!" Thành Trọng chống đỡ không nổi, năng lực của gã không có tác dụng đối với Vương Khung.
Nắm giữ năng lực chữa trị và khôi phục như thế, coi như Hóa Cốt Trùng của gã tiến thêm một bước cũng đều không thể uy hiếp được Vương Khung
Mà sự bá đạo cùng với uy áp của Long Viên Khí đã khiến gã không thở nổi, nếu lại không cúi đầu, có khả năng liền thật sự toi đời ở đây.
"Ngươi thấy đấy, ở giữa đồng học liền hẳn nên hòa hòa khí khí!" Vương Khung cười nói.
Thành Trọng nhìn nụ cười của hắn, lộ ra vẻ mặt kinh hãi.
Kẻ này là ác ma sao?
Gã móc ra ngân phiếu năm vạn lượng từ trong ngực, gã không muốn ở lại đây nữa, chỉ muốn lập tức trốn đi.
Các học viên cũ khác thấy thế, chỉ có thể ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ.
Đối mặt với uy áp của Long Viên Khí, đại bộ phận bọn hắn đều không chịu nổi, năng lực khó mà thi triển.
Thành Trọng còn có lực đánh một trận, nhưng đã bại.
"Chậc chậc, vốn liếng thật dày." Vương Khung nhìn một xấp ngân phiếu thật dày trong tay Thành Trọng, hận không thể trực tiếp động thủ cướp.
Nhưng, hắn cũng biết đạo lý thu hoạch lâu dài, dù sao về sau mỗi tháng đều có hiếu kính, cũng không cần vội vã nhất thời.
Rất nhanh, tiền đều đã được thu xong.
Mỗi người năm vạn lượng, tổng cộng có một trăm hai mươi vạn lượng.
Đây quả thực là một khối tiền tài khổng lồ , về sau mỗi tháng nếu như đều có thể thu được, cũng có 72 vạn, đầy đủ cho Vương Khung tiêu xài.
"Chúng ta có thể đi rồi sao?" Thành Trọng cắn răng nói.
Hôm nay đối với gã mà nói, quả thực là một ngày sỉ nhục nhất bên trong nhân sinh, chỗ bẩn trong cuộc đời.
"Sư huynh, ngươi đang nói gì đấy? Ngươi là tự do, đương nhiên có thể đi!" Vương Khung nói.
"Về sau nếu có người khi dễ ngươi, liền báo tên của ta, ta sẽ bảo hộ các ngươi."
Vương Khung lộ ra một nụ cười chuyên nghiệp.
Thành Trọng thì chỉ muốn đánh hắn.
Bọn hắn là một đám cao thủ, còn cần một vị học viên mới bảo hộ? Đây quả thực là đang nhục nhã bọn hắn.
Thành Trọng hừ lạnh một tiếng, xoay người rời đi.
Lúc này, bên trong đại điện, hoàn toàn yên tĩnh.
Trong ánh mắt đám người nhìn về phía Vương Khung đều không giống nhau, ba phần chấn kinh, bảy phần sùng kính.
Coi như là dạng thiên tài như Cố Thiên Trùng, Tiêu Ly, cũng đều thu liễm lại ngạo khí, trong ánh mắt nhìn về phía Vương Khung nhiều thêm một tia dị sắc.
"Thân là đệ tử đại tộc, phong mang nội liễm, điệu thấp ẩn nhẫn, cho dù gánh vác tiếng xấu cũng có thể vô cùng thản nhiên, vẻn vẹn là phần khí độ này cũng không phải là chúng ta có khả năng so."