"La Thanh Nguyên làm chuyện ngang ngược, quả thực đã nhục nhã thanh danh của Vương Thành, đến thời điểm đó chúng ta lột sạch nàng, chia nhau bảo vật." Viêm Thế Minh cười gằn nói. "Chia con mẹ chúng mày." Đúng lúc này, một tiếng quát to vang vọng ở dưới chân núi. Đám người nhìn về phía phát ra âm thanh, ở bên trong đám người, Vương Khung nghênh ngang đi ra. "Là người nào lại dám phát ngôn bừa bãi ở chỗ này? Che chở cho tội nhân? Ngươi hẳn là đồng đảng của La Thanh Nguyên?"...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.