Ông! Đột nhiên, một luồng dao động kỳ dị truyền đến.
Vương Khung nhíu mày, lạnh lùng nhìn.
Chỉ thấy bên trong con ngươi thanh niên Minh gia như đang lấp lóe, như thể đom đóm, lướt qua trên người mỗi người.
"Phái thần binh! ?" Trong lòng Vương Khung sinh ra cảm giác khác thường.
Hình tượng thanh niên kia ở trong nội tâm của hắn đột nhiên trở nên vô cùng cao lớn, phong nhã và cao quý không gì sánh được.
Lúc này, ánh mắt của những người khác cũng thay đổi, bên trong sùng kính lộ ra một tia kính sợ, thậm chí có một chút tự ti mặc cảm, có một ít người trực tiếp cúi thấp đầu, không dám khinh thường, lộ ra bộ dáng khiêm tốn nhất.
Đối với sự biến hóa của đám người, Hạo Nhiên vô cùng hài lòng, y đứng trên cao, quét qua đám đông, ánh mắt trở nên sắc lạnh.
"Hạo Nhiên, khí chất của ngươi quả nhiên không giống bình thường, những người này đều bị ngươi làm cho lu mờ." Lục Minh Nhi có một chút sùng bái nói.
Ở trong mắt nàng, Minh Hạo Nhiên dù sao cũng xuất thân từ đại tộc, khí chất cao quý bẩm sinh, so với những người này, tự nhiên có một cỗ áp bách vô hình, làm cho tất cả mọi người đều mất đi thần thái.
"Đây là sự tích lũy, di sản của bao thế hệ, cũng chính là vinh quang tổ tiên ban cho." Minh Hạo Nhiên nói một cách khiêm tốn, càng lộ ra phong độ.
"Tên tiểu tử này thật sự là có chút môn đạo." Ánh mắt của Vương Khung ngưng lại, hiện lên một vệt lãnh ý.
Năng lực của Minh Hạo Nhiên rất là kì lạ, trong lúc vô hình vậy mà có thể ảnh hưởng, thậm chí cải biến ấn tượng và cảm quan của đám người đối với y.
"Xin mọi người hãy nhường chỗ cho cô nương này nghỉ ngơi." Minh Hạo Nhiên đi đến một góc, lịch sự nói với đám đông.
Y xuất thân từ đại tộc, lại mảy may không có chút kiêu ngạo nào, nho nhã lễ độ, lịch thiệp và tốt bụng với người khác, càng thêm chiếm được hảo cảm của Lục Minh Nhi.
Đối với điểm này, trong lòng Minh Hạo Nhiên biết rõ, chỉ cười lạnh.
Y đã chơi đùa với quá nhiều nữ nhân, vẻn vẹn chỉ có được thân thể là chưa thể thoả mãn y, chỉ có đùa bỡn lòng người, làm cho đối phương yêu thương y hết mực, như vậy mới có khoái cảm.
Đám người lần lượt đứng dậy, nhường chỗ.
"Hả?" Minh Hạo Nhiên nhíu mày.
Lúc này, chỉ có hai người một lừa không có động tĩnh, vẫn nói chuyện phiếm tại chỗ.
Gã béo thao thao bất tuyệt.
Con lừa lộ ra oán niệm.
Về phần Vương Khung, bình chân như vại, nghe kế hoạch vĩ đại của gã béo, dường như căn bản cũng không có trông thấy Minh Hạo Nhiên.
"Làm phiền..." Giọng của Minh Hạo Nhiên trở nên lạnh hơn.
"Nhiều chỗ như vậy còn không đủ ngồi? Cái mông của ngươi lớn như vậy sao?" Vương Khung nhìn cũng không nhìn, trực tiếp quát.
Tiếng nói của hắn không lớn lại truyền khắp cả đại sảnh.
Minh Hạo Nhiên hơi đổi sắc mặt, sâu trong con ngươi hiện lên một vệt thần sắc ngoan lệ.
Một câu nói này khiến cho rất nhiều người thanh tỉnh, tiếng cười vang lên.
Lập tức, khuôn mặt của Minh Hạo Nhiên đỏ bừng.
"Bằng hữu, ta khuyên ngươi một câu..." Minh Hạo Nhiên đè ép lửa giận trong lòng, y vẫn bảo trì phong độ như cũ, trầm giọng nói.
"Đừng lôi kéo làm quen, ta với ngươi không quen, ai là bằng hữu của ngươi? Mặt của ngươi lớn như vậy sao?" Vương Khung khinh bỉ nói.
Hắn nói vài ba câu, không ngừng làm mất mặt Minh Hạo Nhiên.
Nhiều người cảm thấy sảng khoái trong lòng, thậm chí có cảm giác mở mày mở mặt.
Dù sao thì đệ tử đại tộc cao cao tại thượng, rất nhiều người không vừa mắt, thậm chí còn cho rằng một số hành động của bọn hắn đều là trang bức.
Nhất là ở trước mặt mỹ nữ thì giả bộ khiêm tốn lễ độ nhưng sau lưng lại hoàn toàn khác.
Hiện tại, lại là gặp phải cọng rơm cứng, hết lần này tới lần khác Vương Khung chính là không nể mặt y, chuyện này khiến nhiều người cảm thấy có hảo cảm, thậm chí là kính nể.
"Vị huynh đệ này thật trâu bò, cho dù là đại tộc cũng không nể mặt."
"Huynh đệ cố lên, chọc chết y."
"Hay lắm, cứ để y trang bức ở trước mặt mỹ nữ, sau đó bị đánh mặt."
Rất nhiều người đều đã thanh tỉnh lại, bắt đầu vui vẻ nói chuyện.
Minh Hạo Nhiên tức giận khó bình, bị mắng ở trước mặt "con mồi" như vậy, ném mặt mũi lớn như vậy, dù tâm cơ của y thâm trầm, cũng khó mà nhẫn nhịn.
Ánh mắt y lưu chuyển, nhìn chằm chằm vào Vương Khung, một luồng dao động kỳ dị truyền đến.
"Hoá ra là phái ngự vật, năng lực của ngươi thật sự rất hiếm thấy." Vương Khung xoay đầu lại, nhìn thẳng vào y, khóe miệng hơi nhếch lên, lộ ra tiếu dung.
"Ngươi nói cái gì?" Minh Hạo Nhiên hơi đổi sắc mặt.
Năng lực của y vô cùng hi hữu, người bình thường căn bản không thể nào biết.
"Tiểu tử, năng lực của ngươi là 'Ngự niệm' phải không?" Vương Khung đi đến trước mặt y, nhỏ giọng nói ở bên tai y.
Vẻn vẹn chỉ một câu, lại như núi vỡ trời sập.
Minh Hạo Nhiên suýt nữa rơi tròng mắt ra, lộ ra vẻ mặt hoảng sợ nhìn chằm chằm Vương Khung.
Không sai, năng lực của y là phái ngự vật, có thể khống chế ý niệm của người khác.
Mặc dù dùng cảnh giới trước mắt của y, chỉ có thể ảnh hưởng sơ sơ, nhưng cũng đã cực kì kinh người.
Nhưng loại năng lực này cũng không có tác dụng lắm đối với những người có ý chí mạnh mẽ.
Bởi vậy, Vương Khung cũng không bị bất kỳ ảnh hưởng gì.
"Ngươi... Ngươi..." Minh Hạo Nhiên không khỏi tiến hành đánh giá Vương Khung.
Trông thì tầm thường, ăn mặc lại càng phổ thông, xem ra là một kẻ nghèo kiết xác.
Làm sao loại mặt hàng này lại có thể nhìn thấu năng lực của y?
"Người Minh gia quả nhiên đều giống nhau." Vương Khung cười lạnh.
Vị đệ tử Minh gia mà hắn nhận thức kia cũng không sai biệt lắm so với con hàng này, ỷ vào năng lực, muốn làm gì thì làm, chỉ là thực lực của người kia mạnh hơn Minh Hạo Nhiên rất nhiều.