"Ngươi..." Sắc mặt của Tô Thanh Hòa đại biến. Ánh mắt của Vương Khung ngưng lại, nhìn sang. "Sống sót như thế này còn không bằng giải thoát...ca ca là đang cứu rỗi ngươi..." Dương Kỳ ôm thật chặt con quái vật kia, trong miệng thì thào: "Từ hôm nay trở đi, ta không còn có muội muội." Y cắn răng, muốn kìm nước mắt, nhưng tiếng nấc kia lại nghẹn ngào trong gió, đượm nỗi buồn và nỗi đau sâu sắc. Vương Khung trầm mặc không nói, mỗi người đều có vận mệnh của chính mình, đan xen và...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.