Nói đến đây, thiếu niên áo trắng khẽ nhướng mắt, giống như có thâm ý nhìn Vương Khung. "Ngươi hữu duyên cùng với nó." "..." "Sao ngươi dám nói năng lỗ mãng như vậy?" Cung Bát Lưu vô thức toát ra khí chất chó săn, nghiêm nghị quát. "Bằng hữu, ngươi nói đùa rồi, loại dị chủng này, không có duyên với ta." Vương Khung thản nhiên nói. "Ha ha ha..." Đột nhiên, thiếu niên áo trắng cười lớn, y không nói hai lời, điều khiển lừa trắng xoay người rời đi, tiếng vó vang lên, quanh quẩn núi rừng....
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.