"Ngươi hãy mang Vu Thập Nhị cùng đi vào." Vương Huyền Cương xoay người lại, nhìn về phía Vương Khung. "Bên đó có đáp án mà ngươi muốn." "Ngài đang nói..." Trong nội tâm Vương Khung nổi lên gợn sóng. "Có lẽ cũng nên để cho ngươi biết rõ, toàn cảnh của cái thế giới này!" Vương Huyền Cương lộ ra ngữ khí trầm trọng, dường như hạ một loại quyết tâm nào đó. "Đi thôi!" Nói xong, y giơ tay lên, Vương Khung liền biến mất tại chỗ. "Ngươi quá sủng ái hắn, không nên để cho hắn làm...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.