Lưu Nguyệt Nhi lập tức muốn tát chính mình một cái, vì sao miệng lại không nhịn được như vậy, muốn mời chào loại người này. Nàng phát hiện ra, chỗ xuất chúng nhất của nam nhân trước mắt này không phải là thực lực của hắn, mà là ranh giới sâu không thấy đáy của hắn. Ầm ầm! Đột nhiên, phía trước truyền đến tiếng vang như sấm rền. Vương Khung nhíu mày, giương mắt nhìn lên, ở phần cuối cổ đạo, mơ hồ có hoa lửa sáng rực, chiếu sáng hang động. Trong lòng hắn khẽ động, chạy...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.