Mục lục
Truyện Rể Quý Rể Hiền Nhật Đồng Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2895

“Roẹt!”

“Dựa vào thứ rác rưởi như mày mà cũng dám có ý với cô ấy?”

“Roẹt!”

Nói xong mấy câu, trên người Cao Bằng có mấy vết chém.

Máu tươi nhuộm đỏ quần áo của Cao Bằng, nhuộm đỏ cả xe lăn, dọc theo xe lăn từ từ rơi xuống.

“Anh Kình Thiên, Anh Kình Thiên…”

Trong miệng Cao Bằng bắt đầu ứa máu, trông thật thê thảm.

Cao Phong nở một nụ cười lạnh lùng, sau đó xoay người đi đến hướng Cao Anh Hạo.

Tất cả mọi người bao gồm cả Cao Anh Hạo đều bị một cơn chấn động.

Cuối cùng, cũng tới lượt Cao Anh Hạo, tới lượt kẻ thù lớn nhất.

Cao Anh Hạo ngồi liệt trên mặt đất, sắc mặt tái mét, nhìn thấy một thân toàn máu tươi của Cao Phong đang từng bước từng bước tiến lại gần anh ta.

“Cộp! Cộp!”

Tiếng bước chân không nặng không nhẹ, giống như tiếng thần chết đang rung chuông báo tử.

Cao Phong vốn dĩ đã chuẩn bị cho Cao Anh Hạo rất nhiều lời, rất nhiều những vấn đề để hỏi anh ta.

Nhưng giờ phút này, bỗng nhiên anh thấy hơi mệt mỏi, một câu cũng không muốn nói.

“Thằng khốn nạn, mày giết tao đi.”

Cao Anh Hạo hét lên mắng chửi Cao Phong.

“Đừng gấp gáp, để tao tính sổ với mày trước.”

Cao Phong lại một lần nữa lấy cây đao thép, lau lau trên người Cao Anh Hạo.

“Nhát đầu tiên, là tao vì ông.”

“Khi mày còn nhỏ, ông đối xử với mày không tệ, vậy mà mày lại phản lại ông ấy, rồi giết ông ấy một cách tàn nhẫn.”

Lời Cao Phong vừa dứt là một đao tàn nhẫn chém xuống.

“Roẹt!”

Lưỡi dao xẹt qua cánh tay của Cao Anh Hạo, chớp nhoáng lướt qua, mang theo những tia máu.

Cánh tay áo trực tiếp bị cắt đứt, lộ ra ra vết thương rất đáng sợ.

“Hừ!” Cao Anh Hạo nghiến răng không hét lên, mà lạnh lùng nhìn Cao Phong.

“Nhát thứ hai, vì tao với Tuyết Mai ở thị trấn Biển Đông ba tháng ròng nương tựa lẫn nhau.”

“Roẹt!”

Cao Phong lại vung dao một lần nữa, cánh tay của Cao Anh Hạo trực bị tiếp cắt đôi.

Nhưng không đứt lìa xuống mà còn một nửa dính nửa rụng trông rất đáng sợ.

Cánh tay không đứt lìa đó càng giống như đài phun nước, máu đỏ tươi lập tức bắn ra.

“Chà!”

Thế này mới là cuộn trào mãnh liệt chứ, máu lập tức nhuộm đỏ cả một vùng đất lớn.

Mùi máu tanh trực tiếp xộc thẳng vào mũi.

“Ôi! Ôi! Aaa!”

Cao Anh Hạo vốn dĩ còn rất kiên cường, nhưng giờ phút này cũng không nhịn đau được nữa mà hét lên.

Đối với loại đau đớn kịch liệt này, Cao Anh Hạo gần như là không chịu được nữa, lăn lộn trên mặt đất gào thét.

“Nhát thứ ba là vì các binh sĩ nhà họ Cao!”

“Lúc anh Thành bọn họ rời khỏi nhà họ Cao, mày đuổi giết bao nhiêu người, trong lòng mày tự biết!”

Cao Phong đột ngột vung dao, rồi nhẹ nhàng chém xuống, lướt qua mắt cá chân của Cao Anh Hạo.

“Soạt! Roẹt!”

Gân chân của Cao Anh Hạo ngay lập tức bị cắt đứt, khiến anh ta hét lên cực kì bi thảm.

Dáng vẻ khổ sở ấy khiến người khác thương tâm, người nghe rơi lệ.

“Á, tôi đau quá, tha cho tôi đi!”

“Tôi không chống lại anh nữa, bỏ qua cho tôi đi mà!” Cuối cùng Cao Anh Hạo cũng bắt đầu chịu thua, mở miệng cầu xin thương xót.

Tuy nhiên, Cao Phong dường như không nghe thấy, lại một lần nữa nâng cây đao thép lên.

“Nhát thứ tư này là vì chú Lâm Quân.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK