Mục lục
Truyện Rể Quý Rể Hiền Nhật Đồng Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 520

Không đến mười giây đồng hồ mà Cao Phong đã giải quyết xong hai người rồi.

Đám người vây xem trừng to mắt, vốn họ còn tường rằng Cao Phong là kẻ hèn nhát, bây giờ mới biết hóa ra trước đó Cao Phong chỉ là lười ra tay mà thôi.

Mấy người thanh niên tóc đỏ còn lại thấy thể thì ngần người, nhưng nghĩ lại những lợi ich mà Ngô Minh An hứa cho thì vẫn cắn răng vot lên.

Cao Phong không hề có chút sợ hãi nào, anh đồi dấu với sáu người mà không lùi bước, thậm chí còn xông lên tấn công,

Ánh mắt của anh lạnh nhạt, động tác trong tay nhanh như chớp, chỉ cần anh ra tay thì chắc chắn sẽ có người ngã xuống kêu gào.

Kim Tuyết Mai, Hạ Vy và Ngô Minh An ở nơi xa nhìn thấy cảnh này thì đều trợn mắt há mồm.

Cho dù Kim Tuyết Mai đã biết thực lực chiến đấu của Cao Phong vô cùng mạnh mẽ nhưng thấy thêm một lần thì vẫn bị kinh sợ.

Cao Phong đánh nhau với bảy tám thanh niên này như thả hổ vào bầy dê, động tác của anh cực kỳ nhẹ nhàng và thoài mái, mà mây tên thanh niên kia còn chẳng đụng tới được góc áo của anh. “Bich! Rầm råm!”

Không đến hai phút đồng hồ, theo từng tiếng động hỗn loạn vang lên thì mấy người thanh niên tóc đỏ đều lần lượt bị đánh ngã trên mặt đất.

Mà từ đầu tới đuôi bọn họ còn chưa chạm được vào người Cao Phong. “Cái này..” Ngô Minh An ngẩn người, cả hai người Hạ Vy và Kim Tuyết Mai cũng rất rung động.

Khí thể không hề do dự của Cao Phong và ảnh mắt kiêu ngạo không ai trị nổi kia của Cao Phong để cho người ngoài không tự chủ được mà sinh lòng kinh sợ. “Tôi đã nói những rác rười này không ngăn được tôi, anh có muốn tới thử một chút hay không?”

Tay Cao Phong vẫn còn cầm ống thép, anh nâng ống thép lên rồi chỉ về phía Ngô Minh An.

Vẻ mặt bình thàn và giọng nói lạnh lùng của anh khiến cho Ngô Minh An run lên.

Cao Phong mạnh như vậy, mình qua đó chẳng phải là chịu chết sao?

Ngô Minh An rụt cổ không dám lên tiếng, Hạ Vy cũng nghẹn họng không trả lời được. “Não là thứ có ích, nhưng rất tiếc anh lại không có, cả hai người đều không có.”

“Biết tại sao tôi lại nói với anh nhiều như thế không?” Cao Phong liếc thoáng qua Ngô Minh An. “Vì sao?”

Ngô Minh An khẽ giật mình, anh ta cất lời hỏi theo bản năng.

Khóe miệng của Cao Phong dâng lên một nụ cười nghiên ngẫm, anh nói: “Boi vì tất cả thể lực ở thành phố Hà Nội này dám đối đầu với tôi chỉ có hai kết quà.”

“Một là bị tôi thu phục, hai là bị tôi tiêu diệt.”

“Tôi vốn muốn hợp nhất lại nhà họ Ngô các anh, mặc dù nhà họ Ngô chẳng là cái gì cả nhưng chân muỗi dù bé vẫn là thịt.”

“Cho nên tôi mới cho anh một cơ hội, nếu anh vẫn khăng khăng cứng đầu như thế thì từ giờ trở đi thành phố Hà Nội này sẽ không còn nhà họ Ngô nữa.”

“Đừng hi vọng xa vời vào nhà họ Tường kia, bọn họ không bào vệ được anh đâu.” Cao Phong nói với vẻ mặt vô cùng tự tin, lời mà anh nói khiến cho Hạ Vy, Ngô Minh An và cả Kim Tuyết Mai đều ngân người. “Mẹ mày, mày nói mê sảng cái gì đấy?”

Ngô Minh An trừng mắt. “Tôi chỉ nói một lần thôi, chính anh tự suy nghĩ di, buổi tối hôm nay chính là cơ hội cuối cùng mà tôi dành cho nhà họ Ngô.”

Cao Phong nói xong thì ném ống thép trong tay xuống.

“Keng keng keng!” Ông thép rơi xuống đất phát ra tiếng kêu vang vọng, tựa như là đánh vào trái tim của Ngô Minh An vậy.

Ngô Minh An nhin Cao Phong đang cất bước đi về phía xe, vẫn chưa nghĩ ra từ ngữ thích hợp để cất lời. “Đúng rồi.” Bỗng nhiên Cao Phong lai dừng bước.

“A?” Ngô Minh An vô thức nhìn về phía Cao Phong. “Về phần chi phí sửa chữa cho xe của tôi, tôi tính sơ qua…”

“Sửa cốp sau và sơn lại, còn có kính chắn gió và cửa xe, tổng cộng thì cần khoảng sáu tỷ.”

“Nếu mà nhà họ Ngô các anh không đưa tới công ty nhà họ Kim cho tôi thì tôi sẽ đích thân đi đòi.”

Cao Phong nói xong câu đỏ rồi trực tiếp lên xe, chở Kim Tuyết Mai rời khỏi đây.

Ngô Minh An trợn mắt há miệng nhìn xe của Cao Phong đi xa, chốc lát sau mới đột nhiên nổi giận rồi đá văng thùng rác bên cạnh. “Tao bổi thường ư? Tao bồi thường con khi!” Ngô Minh An tức tới nỗi run cả người.

Anh ta đường đường là con trai độc nhất của nhà họ Ngô ở Hà Nội, sau lưng là nhà họ Ngô, sâu xa hơn nữa còn có nhà họ Tưởng làm chỗ dựa. Mặc dù anh ta không thể đi ngang tại Hà Nội nhưng cũng chưa có ai dám chọc anh ta.

“Đúng rồi.” Bỗng nhiên Cao Phong lai dừng bước. “A?” Ngô Minh An vô thức nhìn về phía Cao Phong. “Về phần chi phí sửa chữa cho xe của tôi, tôi tính sơ qua…”

“Sửa cốp sau và sơn lại, còn có kính chắn gió và cửa xe, tổng cộng thì cần khoảng sáu tỷ.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK